Mẹ đẻ mất sớm, cha chẳng quan tâm đến chuyện gì, khiến Lâm Mị học đượccách quan sát nét mặt người khác từ khi còn nhỏ, lúc này thấy thần sắcLa Minh Tú, lòng liền biết trang phục mình đang mặc có vấn đề gì đó,nàng xoay người, dẫn bà vú về phòng, lặng lẽ nói nhỏ: “Cho dù bộ quần áo này không có vấn đề gì, tạm thời không mặc vẫn hơn, mặc quần áo cháumang đến là được rồi!”
Lâm Mị quay người về phòng, La Minh Túquay sang khiển trách tiểu nha đầu: “Đang muốn xem cô ta làm trò cười,ngươi cười thành tiếng như vậy, khiến cô ta đi về thay quần áo rồi,không có trò cười để xem.”
Tiểu nha đầu vẫn cười sằng sặc: “Tiểuthư ơi, cháu không nhịn được thật mà! Đây vốn là bộ quần áo tiểu thư làm tặng phu nhân nhân dịp sinh thần bà ấy, cổ tay áo còn thêu chữ phúc thọ song toàn, vừa nhìn đã biết là xiêm y mừng thọ, cô ta cũng được đấy,thế mà cũng dám mặc lên người. Nếu chỉ nhìn thấy lưng chắc cháu còntưởng cô ta là phu nhân!”
La Minh Tú cười không nổi. Sinh thần Tô phu nhân, cô ta vất vả cực nhọc làm xiêm y tặng bà, Tô phu nhân khôngmặc cũng thôi đi, lại tùy tiện đưa cho Lâm Mị, từ đó có thể suy ra, Tôphu nhân không ưa cô ta, và không ưa đến mức nào.
Lâm Mị vì vậymà chậm trễ, khi quay lại, trời đã tối, mọi người đang chờ nàng, Tô phunhân oán trách nói: “Sao con lại tới muộn vậy?”
“Cháu mới ra đếncửa thì bị bẩn áo, phải quay lại thay quần áo nên bị muộn ạ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cot-chi-tu/39882/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.