Một ngày nắng ấm hiếm hoi của mùa đông lạnh giá.
Liễu Vĩnh ngồi bệt trên bậc tam cấp trước cổng, ngồi bệt bên trái là tiểu Phi Phi, ngồi bệt bên phải là tiểu Nhạn Nhạn.
Người canh cổng đứng một bên, thần sắc nghiêm túc, lén lút nhìn phía trước.Lòng thầm nói: phu nhân ơi, nếu người không trở về, không biết lão giavà hai tiểu thiếu gia sẽ ngồi đây đến khi nào? Nhìn mà phát rầu!
Liễu Vĩnh nhíu mày hồi lâu, đột nhiên thở dài nặng nề một tiếng. Tiểu Phi Phi và tiểu Nhạn Nhạn cũng thở dài theo.
Liễu Vĩnh thấy hai đứa con cũng thở ngắn than dài, nhướng mày, nghiêm mặt hỏi: “Hai đứa than thở cái gì?”
“Giống cha thôi!” Tiểu Phi Phi nhanh nhẹn đáp.
“Giống cha thôi!” Tiểu Nhạn Nhạn non nớt bắt chước.
Mấy người gác cổng nghe thấy thế, muốn cười mà không dám cười, phải mímchặt miệng, thần sắc rất cổ quái. Lão gia cái gì cũng tốt, chỉ có điềusủng ái phu nhân quá, chiều chuộng không có giới hạn gì. Cũng chỉ làngười khác tặng một nàng hầu, lão gia đẩy đi hơi chậm, phu nhân liền đithẳng về nhà ngoại. Lão gia đi đón, phu nhân không tiếp, lão gia trở vềliền ủ rũ như thế. Hôm nay lại cho người đi đón, ba cha con đều đứngngồi không yên, chạy ra trước cổng ngồi chờ, thật là đáng thương, khôngbiết phu nhân thấy cảnh này liệu có mềm lòng hơn chăng?
Liễu Vĩnh là một mệnh quan bản lĩnh, nhưng đối với người hầu trong phủ không hềhống hách, ngược lại còn rất hiền hòa. Hơn nữa hầu hết người làm trongLiễu phủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cot-chi-tu/2958886/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.