Sau Quần phương yến, Lâm Mị ngơ ngẩn mất tập trung suốt mấy ngày liên tục,nghĩ đến thái độ của bản thân khi bị Liễu Vĩnh cợt nhả, vừa giận lại vừa xấu hổ. Nhớ đến lời dặn dò của Liễu Vĩnh, lòng trào dâng trăm ngàn cảmxúc, không phân biệt được là chua hay là đắng. Lâm Mị cứ lúc vui lúcbuồn, làm sao giấu được Cố nhũ mẫu? Cố nhũ mẫu chỉ hỏi xa gần mấy câu,liền suy đoán được, trịnh trọng nói: “Tiểu thư, cô thích ai đúng không?”
“Mama!” Lâm Mị tuy đã nhận phu nhân Vĩnh Bình Hầu là nghĩa mẫu, nhưng thời gian tiếp xúc chưa lâu, tình mẹ con cũng chưa lấy làm sâu sắc, người thânthiết nhất vẫn là bà vú, nhất thời đành cân nhắc từ ngữ, cuối cùng thuật lại cho bà vú nghe chuyện mấy lần nhũn người đều gặp phải Liễu Vĩnh.
Cố nhũ mẫu thở dài, duỗi tay ôm Lâm Mị nói: “Tiểu thư là trẻ sinh non,xương vốn mềm hơn bình thường, khi những đứa trẻ sinh cùng lúc với tiểuthư biết đi, tiểu thư còn đứng chưa vững. Cả nhà thấy thế lo lắng vôcùng, chỉ sợ tiểu thư bị chứng sụn hóa. May là khi được mười tám tháng,tiểu thư bắt đầu lúc lắc tập đi. Cả nhà mới được thở phào một hơi. Chỉkhông ngờ, khi cô lớn lên, ngửi được khí tức đàn ông lại…. May là vẫnchưa xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, bây giờ nhanh chóng quyết địnhchuyện chung thân, nhanh chóng về nhà chồng là được.”
Lâm Mị gạt lệ nói: “Mama, cháu cũng muốn đoan trang như mẫu thân, nhưng nỗ lực mãi vẫn không xong.”
“Tội nghiệp tiểu thư!” Cố nhũ mẫu lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cot-chi-tu/2958863/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.