Tòa phủ đệ này của Thiên Phương Công chúa có diện tích rất lớn, ngay cảphòng thay quần áo đặt trong vườn, cũng có ba gian nhà trong, ba giannhà ngoài, tương đương một tiểu viện nhỏ. Liễu Vĩnh và Lâm Mị được dẫnđến một gian bên trái để hỏi chuyện.
Lâm Mị nghĩ Mạc Song Báchchung quy là đi tìm lá bạc hà cho nàng mới va chạm với Thiên Phương Công chúa, đáy lòng cực kỳ bất an, quản sự cô cô vừa đi, vội hỏi Liễu Vĩnh:“Liễu Trạng nguyên, anh nói Mạc thiếu gia liệu có gặp chuyện gì không?”
“Hẳn là không có chuyện gì.”
Mạc Song Bách gia thế trong sạch, lại là cử nhân, Thiên Phương Công chúachỉ cần cho người điều tra, nhất định sẽ biết tất cả chỉ là hiểu lầm. Về phần cử chỉ của Mạc Song Bách đêm nay…, Liễu Vĩnh đang suy tư, có mộtcung nữ dâng trà bánh lên, hành lễ rồi lui xuống, nhất thời lại cười,nói với Lâm Mị: “Chúng ta đã có trà uống, lại có bánh ăn, cho thấy, dùSong Bách có gặp chuyện, thì cũng là chuyện vui.”
Lâm Mị nghethế, hơi hơi yên lòng. Lại thấy Liễu Vĩnh cười nham nhở: “Tiểu Mị, vừarồi em một câu Liễu Trạng nguyên hai câu Liễu Trạng nguyên, thật quá xalạ.”
Không gọi anh là Liễu Trạng nguyên, vậy gọi anh là gì? LâmMị thấy Liễu Vĩnh như thế, nhất thời trấn tĩnh, cười nói: “Cũng khôngthể gọi anh bằng tục danh?”
“Khi phụ thân mẫu thân tôi còn sống,vẫn gọi tôi bằng tên thân mật.” Liễu Vĩnh ra vẻ thần bí: “Muốn biết tênthân mật của tôi không? Nhìn kìa, tai vểnh lên rồi, nhất định là rấtmuốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cot-chi-tu/2958859/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.