Lâm Mị đã giải trừ hôn ước với Tô Trọng Tinh, chưa hứa hôn với ai, bản thân hắn cũng chưa đính hôn, nếu bị người nào bắt gặp, cùng lắm thì sáng mai đến Hầu phủ cầu hôn là được. Liễu Vĩnh mím chặt môi, tiến lên một bướcnhìn kỹ Lâm Mị, thấy nàng hai má đỏ bừng, mị nhãn như tơ, đôi môi hé mởnhư đóa hoa, quả thật là tình trạng của người trúng mị dược, không khỏitrầm giọng nói: “Kẻ nào hại em?”
Ngươi hại chứ ai! Lâm Mị thầmtrả lời trong lòng, giơ tay áo lên che mũi, giãy giụa lết sang bên cạnh, tựa vào một thân cây liễu, hô hấp có phần gấp gáp: “Không biết ai lấytúi thơm của em, tìm được túi thơm là em sẽ ổn.”
Đã bị hại thếnày mà chỉ biết nhớ đến túi thơm! Liễu Vĩnh vừa bực mình vừa buồn cười,tiến thêm mấy bước, nhẹ giọng hỏi han: “Lần trước, em dùng thứ gì đểchịu đựng?”
Liễu Vĩnh hỏi xong, dù hắn là kẻ mặt dày, cũng thấymáu nóng dồn lên mặt. Lần trước hắn cũng trúng mị dược, mặt đỏ tim đậplà chuyện đương nhiên, nhưng lần này không trúng thứ gì, tại sao lạithấy nóng hầm hập thế này?
Lâm Mị sửng sốt, trong nhất thời không thể hiểu được ý tứ của Liễu Vĩnh, hỏi ngược lại: “Là sao?”
“Chính là, chính là….” Liễu Vĩnh cân nhắc từ ngữ, tiếc rằng lần này hắn khôngbị hạ dược, đầu óc tỉnh táo, thành ra không thể nói chuyện thẳng thắnnhư lần trước, một hồi sau mới nói một câu mờ mịt: “Lần trước em nhũnngười trong nhà cỏ, sau đó ăn cái gì?”
Liễu Vĩnh nói chuyện, khítức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cot-chi-tu/2958845/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.