Sau khi Lâm Mị ngất xỉu, được hai tiểu nha đầu dìu đỡ đến sảnh phụ, đặt trên ghế dài.
Mọi người phỏng đoán, hẳn là Lâm Mị đã phải chịu rất nhiều đả kích về mặttinh thần, mới dẫn đến ngất xỉu, lần lượt ném cho Tô Trọng Tinh nhữngánh mắt chỉ trích.
Đến lúc này, Tô Trọng Tinh cũng bắt đầu có cảm giác hổ thẹn. Nghĩ đến chuyện Lâm Mị mồ côi cả cha lẫn mẹ, chỉ là mộtthiếu nữ yếu đuối, nếu lúc này từ hôn, chỉ sợ chẳng còn nơi nào để đi.Nói thế nào, nàng cũng là hôn thê của hắn, sao hắn nỡ nhẫn tâm nhìn nàng lưu lạc bên ngoài? Vạn nhất rơi vào tay kẻ bất lương, lòng hắn cũngkhông thể bình an. Huống hồ, tuy nàng đồng ý từ hôn, chỉ sợ mẫu thân sẽgiận cá chém thớt sang biểu muội. Nếu có thể, tìm giải pháp nào vẹn cảđôi đường vẫn hơn.
Chu Minh Dương và Chu Tư thấy Lâm Mị ngất xỉu, dáng vẻ mềm nhũn như con mèo nhỏ, thật là động lòng người, không kiềmchế được nhìn thêm vài lần, lòng thầm mắng chửi Tô Trọng Tinh là cái đồkhông biết thương hoa tiếc ngọc, đối với thủ đoạn của La Minh Tú chỉbiết lắc đầu ngao ngán.
Ba thanh niên đứng trong khoảng cách gầnkhiến Lâm Mị toàn thân vô lực, hai gò má nóng bừng, không làm sao được,chỉ có thể tiếp tục giả vờ bất tỉnh. Nàng nghe thấy Chu Minh Dương saingười hầu đi thỉnh Vương đại phu, lại nghe thấy tiếng Bạch Đào khóc rấmrứt, Tô Trọng Tinh và La Minh Tú đang nói gì đó, La Minh Tú nghẹn ngàotrả lời, Chu Tư cười mấy tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cot-chi-tu/2958831/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.