“Nói hươu nói vượn, Liễu Trạng nguyên là người thế nào, sao có thể làm rachuyện như thế?” Đường đường là một Trạng nguyên, muốn nữ nhân là chuyện dễ như trở bàn tay, sao phải cưỡng bức một con hầu gái? Không may conhầu lu loa lên, không phải mất hết thanh danh sao? Lòng Chu Tư rất bực,không biết con hầu này nghe ai xui khiến, dám làm ra chuyện ngu xuẩn thế này.
Tô Trọng Tinh cũng không tin lời của Bạch Đào. Nếu nói Liễu Vĩnh gian díu với Lâm Mị ở nhà cỏ, vì muốn che dấu tai mắt mọi người,đánh ngất hắn và Chu Tư để thoát thân thì còn có khả năng. Nhưng nếu nói Liễu Vĩnh không giữ thể diện đi sàm sỡ một nha hoàn Hầu phủ thì thậtkhó tin.
Bạch Đào vốn tràn đầy tin tưởng rằng Chu Tư vừa nghe côta tố cáo, nhất định sẽ đòi công bằng cho cô ta, không ngờ được Chu Tưkhông tin tưởng chút nào, không khỏi nôn nóng. Cô ta bất chấp tất cả nói ra: “Nếu bình thường đương nhiên Liễu Trạng nguyên sẽ không thèm muốnta, nhưng lúc đấy, Liễu Trạng nguyên đang trúng mị dược, tự nhiên…”
Nếu nói Liễu Vĩnh là bởi vì trúng mị dược mới ra tay với một con hầu, TôTrọng Tinh và Chu Tư cũng thấy có chút đáng tin. Mị dược đó có tác dụngrất ghê ghớm, hai người bọn hắn, suýt chút nữa thì mất hết thần trí, cởi áo đối phương, làm chuyện bẽ mặt.
Xem xét bộ dạng Bạch Đào, ChuTư cười lạnh một tiếng: “Bạch Đào, lời ngươi nói không đáng tin chútnào. Kẻ trúng mị dược thần trí mơ hồ, đâu biết nương tay?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cot-chi-tu/2958830/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.