Chương trước
Chương sau
Trong gian đại trạch rộng lớn vang lên những tiếng binh bang lách cách bàng, sau đó hai nha hoàn tông cửa xông ra, bay ngay phía sau đó bay ra chính là một bình hoa quý giá thời Minh, rơi trên mặt đất bể tan tành, biến thành phế vật không một chút giá trị.
"Vẫn còn đang phát giận à?" Tứ Nương đứng cách cửa thật xa, là Tứ Nương thở dài nói, vừa an ủi bọn nha hoàn bị liên lụy bởi chủ tử tức giận,
"Đừng khóc, đừng khóc, Vương gia có thể chắc là không có linh cảm, cho nên tâm tình không tốt. Dù sao một tháng cũng luôn có mấy lần như thế mà, các ngươi đừng để ở trong lòng."
"Nhưng mà Vương gia không hề hét to với Song Hỷ như thế bao giờ, với chúng tôi thì ngài lại đập đồ quăng ném.”
Tiểu nha hoàn đáng thương khóc sướt mướt hướng nhìn Tứ Nương khóc lóc kể lể.
Tứ Nương suy nghĩ một chút, hình như đúng là như vậy đây!
"Song Hỷ đâu?" Tứ Nương hỏi tiểu cô nương vẫn còn đang đứng đó khóc ở trước mắt, thoạt nhìn cũng biết nàng thật sự bị tính xấu của Vương gia dọa sợ chết khiếp.
"Nàng ấy đi ra ngoài." Tiểu Ô thút thít nói.
Một nha hoàn khác là tiểu Quang gật đầu một cái, "Song Hỷ tỷ tỷ nói nàng có chuyện đi ra ngoài, có thể phải buổi đến chiều mới có thể trở lại, cho nên mới bảo chúng tôi đến phục vụ Vương gia."
Thì ra là như vậy, Tứ Nương đã biết vấn đề ở nơi nào.
"Ngươi nên nhanh chóng tìm Song Hỷ trở lại đi! Nếu không Vương gia có thể sẽ gây tai họa đến tối mất." Hay hoặc là sẽ gây náo loạn cho đến khi người nào đó xuất hiện ở trước mặt hắn mới có thể cam tâm.
"Phải" Hai người giống như là đang chạy nạn, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Tứ Nương nhìn căn phòng hoa lệ sang trọng trước mặt, mơ hồ có thể cảm nhận được tâm tình bất an của người ở bên trong cái loại đó.
Là bất an sao?
Là lo lắng ?
Là sợ?
Thích một người đến mức chỉ cần người ấy vừa rời khỏi bên cạnh mình, chỉ một khắc không thấy được, liền có vẻ nóng nảy, đứng ngồi cũng không yên sao?
Ai! Song Hỷ à Song Hỷ, nàng có biết nàng hiện tại bây giờ trở nên quan trọng đến mức nào không?
Trong lúc mọi người đang vội vã tìm Song Hỷ, nàng cũng rất phiền não tiêu sái đi thẳng về Mai vương phủ, trong lòng suy nghĩ, phải làm sao mới có thể nhanh chóng hoàn trả lại số tiền mà nàng đã nợ tên Đại Ma Vương đó?
Nhưng chỉ vì vài cái bánh chưng mà nợ đến một trăm vạn lượng, thật sự là rất nhiều tiền! Nàng bây giờ đang còn trong tình trạng thiếu thốn, làm sao mới có thể dư tiền đây?
Mới vừa về đến nhà, nàng phát hiện ba vị di nương mua một chút quần áo mới cho thay đệ đệ muội muội, trong nhà vừa lại không có tiền, mà phụ thân lại phải vào kinh để gặp vua......
Tại sao đang yên ổn lại bị gọi vào cung chứ? Chẳng lẽ là người nam nhân kia lại nói gì đó đến trước mặt hoàng thượng nói gì đó sao?
Song Hỷ rất lo lắng, nhưng vừa lại nghĩ đến cha đàng hoàng như vậy, hoàng thượng nhất định sẽ không tin tưởng kế khích bác ly gián của người nam nhân kia, thì trái tim cũng buông xuống, đỡ nặng nề một chút.
Điều hiện tại duy nhất phải làm hiện nay, chính là nhanh chóng giải quyết xong món nợ với tên kia, không nên gây thêm phiền lụy gì cho cha mình mới được
Đi được nửa đường, nàng nhìn thấy một quán rượu ven đường có một đống chén dĩa lớn không có ai rửa, nàng suy nghĩ một chút, quyết định bước đến rửa sạch sẽ đống chén dĩa đó.
"Ai nha! Cô nương, tại sao cô nương lại rửa chén?"
"Ông chủ, có phải ông thiếu người làm công không? Tôi rất chăm chỉ, có thể giúp một tay."
"Đúng là có thiếu! Nhưng......" Ông chủ ngần ngại khi nhìn thấy trên thân Song Hỷ ăn măc y phục xinh đẹp, vừa nhìn đã biết nàng thuộc hàng thiên kim tiểu thư, hiện tại cư nhiên lại chạy tới rửa chén......
Chẳng lẽ là bởi vì cảnh nhà quá sa sút sao?
Thật ra thì ông chủ này làm sao biết được, y phục xinh đẹp trên người Song Hỷ, là do Mai Đan Thanh cưỡng ép bách đưa, cũng không phải là hắn có lòng tốt, mà là ngại nàng ăn mặc quá túng thiếu, không xứng với hắn, làm mất mặt mũi của hắn.
Mặc dù rất tức giận, nhưng Song Hỷ vẫn bị cưỡng bách nhận lấy.
Ông chủ quán rượu cũng rất đồng tình, cũng rất tôn kính khi thấy người gặp phải khó khăn biết dựa vào chính sức lực của mình đứng lên, mà tiểu cô nương này cư nhiên không ngại loại công việc rửa chén ti tiện này, thật là một đứa trẻ ngoan.
"Cô nương rất cần công việc này sao?"
"Vâng,vâng, vâng!" Liên tiếp vâng dạ và cộng thêm dùng sức gật mạnh đầu, mãnh liệt biểu đạt khát vọng của nàng.
"Được, ta sẽ không bạc đãi cô nương. Lúc nào thì cô nương có thể tới nhận việc?"
"Tôi chỉ có thể tới đây vào buổi tối." Bởi vì sáng sớm, nàng còn phải giúp vị Vương gia bốc đồng kia bưng nước rửa chân.
"Không thành vấn đề, buổi tối ta nhiều khách nhất, rất cần có người phụ giúp. Cô nương tối mai cứ tới đây đi!"
"Cám ơn ông chủ." Song Hỷ vui vẻ hướng tửu quán ông chủ cúi người chào, sau đó hưng phấn trở về Mai vương phủ.
*************************
"Song Hỷ, tỷ đi đâu vậy?"
"Đúng vậy đúng vậy! Tỷ sắp hại chết chúng tôi rồi."
"Tỷ không biết hôm nay tất cả chúng tôi đều sống không bằng chết, tỷ còn có tâm tình rảnh rỗi ra ngoài đi dạo sao?”
Song Hỷ vừa vào cửa, liền bị một đám nha hoàn vây chung quanh, mỗi mọi người góp một câu tới một câu làm cho Song Hỷ trong lúc hỗn loạn chỉ biết gật gật đầu.
Mai Đan Thanh đang tức giận sao?
Vậy nàng cũng muốn tránh hắn xa một chút.
"Ta hôm nay nghỉ, có chuyện gì ngày mai hãy nói." Song Hỷ vội vàng xoay người muốn tránh trở về phòng của mình, nhưng những người khác làm sao sẽ có thể bỏ qua cho nàng được!
Con cọp trong Mai vương phủ muốn ăn thịt người, đương nhiên là phải đem tiểu tế phẩm nhỏ xinh khả ái này đưa dâng lên tận miệng rồi.
"Đợi đã! Hôm nay ta nghỉ đây!"
"Chủ nhân muốn gặp tỷ, tỷ nhất định phải để cho ngài ấy nhìn thấy, làm sao có thể để thả tỷ đi được cơ chứ?" Mọi người không nói hai lời, lập tức lôi kéo đem Song Hỷ đẩy đến trước cửa phòng của chủ nhân.
Ác ác! Tình hình dường như rất nguy hiểm nha. Song Hỷ thấy một đống mảnh vụn ngoài cửa, giống như vừa bị cuồng phong vừa tàn pháquét qua.
"Ta...... Ta...... A......" Nói cũng còn chưa nói hết, Song Hỷ liền phát hiện một vật gì đó bị người từ trong phòng ném ra bên ngoài.
"Cút!"
Lần này vật đó chính xác đập trúng vào mặt của Song Hỷ, vật đó lập tức rơi xuống tới đất vỡ tan tành. Nàng cảm thấy lỗ mũi một trận đau nhức dữ dội lại có thứ gì đó dính dính chảy xuống.
Nàng đưa tay vừa sờ ——
"Song Hỷ, mũi của tỷ chảy máu rồi!" Tiểu Ô lớn tiếng hét lên, tất cả mọi người cũng đều luống cuống tay chân.
Vừa lúc đó, người bên trong phòng vội vã xông ra ngoài, thấy hai tay Song Hỷ che mũi, hắn vội vàng chạy đến trước mặt nàng.
"Sao vậy?"
Những người khác vừa thấy Mai Đan Thanh ai , mọi người cũng dọa cho sợ đến tới mức lui hết về phía sau.
Hắn mới không thèm quan tâm đến phản ứng của những người khác, thẳng tay kéo tay Song Hỷ ra, nhìn thấy máu mũi đang tuôn không ngừng, hắn lại vội vàng nắm hai tay của nàng che mũi nàng lại.
"Ngẩng cao đầu lên." Mai Đan Thanh cáu kỉnh ra lệnh, sau đó ôm lấy nàng nhanh chóng đi ra ngoài.
"Muốn đi đâu?" Song Hỷ hỏi.
"Tìm đại phu." Hắn chuẩn bị muốn đi tìm Vương đại phu trong thành.
Nếu là hắn ngã bệnh đều là gọi ngự y vào phủ để chẩn bệnh, đây là ân sủng hoàng thượng dành cho hắn. Nhưng nhìn thấy Song Hỷ máu chảy không ngừng, hắn không kịp đợi ngự y tới.
Nhanh chóng vọt tới phòng khám bên trong thành, ngoài cửa còn có rất nhiều bệnh nhân đang chờ đợi được chẩn bệnh, nhưng Mai Đan Thanh lại ngang ngược ôm Song Hỷ bước vào, sau đó cẩn thận đem nàng đặt trước mặt của đại phu.
Vương đại phu sửng sốt một chút, mới hỏi: "Vị cô nương này ——"
"Ta không phải là cô nương." Mai Đan Thanh tức giận cắt đứt ngang lời của hắn.
"Xin lỗi." Nghe được thanh âm của hắn thì, cũng biết hắn không phải là cô nương. Vương đại phu trong lòng suy nghĩ, nhưng cũng không nhịn được cảm thán dung nhan xinh đẹp của vị nam tử trước mắt này, thật sự là người xinh đẹp nhất mà ông ta từng thấy.
"Không cần xin lỗi, lập tức giúp ta chẩn bệnh cho nàng."
Mai Đan Thanh vô cùng khẩn trương, gầm nhẹ lên tiếng, vẻ mặt của hắn làm cho những bệnh nhân khác vốn là muốn định kháng nghị, nhưng miệng mới mở ra được một nửa, liền quyết định ngậm chặt lại.
Mỹ nam tử trước mắt cái này thoạt nhìn dáng vẻ không phải là dễ trêu vào, hơn nữa trên người hắn mặc y phục hoa lệ quý phái, có lẽ là xuất thân từ gia đình danh giá giàu có.
Nên im lặng là tốt nhất, huống chi nhìn dáng vẻ rất nóng nảy rất lo lắng của hắn, cô gái trong ngực đối với hắn mà nói, phải là rất quan trọng rồi!
"Đừng hung dữ với người khác mà......" Mũi Song Hỷ rất đau, mở miệng phát ra thanh âm cũng thay đổi rất kỳ quái.
"Được, ta không hung dữ."
Mai Đan Thanh quay đầu nhìn về phía Vương đại phu lộ ra vẻ mặt ôn hoà, nhưng là trong đôi mắt vẫn không có mang theo nụ cười nói: "Đại phu, van cầu ngươi trị cho nàng nhanh lên một chút."
Vương đại phu gật đầu một cái, vội vàng kiểm tra thương thế của Song Hỷ.
"Thiệt là, là ai lại tàn nhẫn như vậy, có thể xuống tay nặng như vậy, là bị thứ gì đập vào thế ??"
Vương đại phu hỏi Song Hỷ, Song Hỷ nhìn Mai Đan Thanh, Mai Đan Thanh nhìn trần nhà, sau đó miễn cưỡng nói: " Ngọc Như Ý mà hoàng thượng ngự ban cho."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người cũng đồng loạt hít vào một hơi thật sâu.
Vật mà hoàng thượng ngự ban còn dám cầm lên để ném vào mặt, thật là dọa người!
Vương đại phu bây giờ cũng không dám chậm trễ, nếu là đắc tội quan to hoặc kẻ có quyền thế này, vậy ông không ổn rồi.
Nhìn thấy Vương đại phu tỉ mỉ chẩn đoán thương thế cho Song Hỷ,song Mai Đan Thanh vẫn không yên lòng lên tiếng hỏi: "Xác định chắc chắn như vậy là được rồi sao? Không cần kê toa khai chút thuốc bổ gì sao?"
"Đúng vậy, bất quá thật ra nếu như muốn để cho vết thương mau chóng lành lại, có thể tăng thêm loại dược hiệu mạnh nhất......"
"Bất kể cái gì cũng được, tiền không là vấn đề."
"Không cần, từ từ sẽ khỏi mà." Mũi Song Hỷ đang bị băng bó, thanh âm nói chuyện thật là tức cười.
"Tiền không là vấn đề." Mai Đan Thanh nhìn Song Hỷ chằm chằm gầm nhẹ, nhưng nhìn đến lỗ mũi nàng bị bọc một bọc thật to một bọc, hỏa khí lập tức liền tiêu xuốngtan.
"Được rồi! Tiền là vấn đề."
Hài lòng khi hắn thỏa hiệp, Song Hỷ mới vuốt lỗ mũi đi ra cửa trước.
Mai Đan Thanh không hề ngăn cản, bởi vì hắn muốn len lén dặn dò Vương đại phu, đem dược liệu thượng hạng đưa đến Mai vương phủ, sau đó hắn bỏ lại một túi bạc thật to rồi, liền đi theo Song Hỷ đi ra ngoài.
Vương đại phu đưa tay vào bên trong túi. Oa! Một khoản tiền thật to.
Ha ha! Thần Tài gia tới cửa, dĩ nhiên phải đem tất cả kinh nghiệm đến phục vụ cho Thần Tài gia, tiền thưởng nhất định không ít.
Vừa đi ra khỏi phòng khám bệnh, Song Hỷ vừa lúc đi tới một quán mình thích ăn, rồi lại không bỏ quên được món thạch ngọc băng mà mình yêu thích, không nhịn được dừng bước lại.
Đi theo phía sau nàng, vì bất ngờ nên Mai Đan Thanh thiếu chút nữa đụng vào nàng, lại nhìn thấy phát hiện dáng vẻ chảy nước miếng khi nàng nhìn thạch ngọc băng chảy nước miếng, trong lòng đã hiểu mấy phần.
"Muốn ăn không?" Hắn ôn nhu hỏi.
"Tới đây đi! Vị cô nương xinh đẹp này, tới ăn món thạch ngọc băng đi!" Tiểu ca bán hàng nhìn về phía Mai Đan Thanh mời gọi.
Sắc mặt Mai Đan Thanh lập tức trầm xuống tới, vừa định mắng chửi người, lại bị Song Hỷ ngăn lại.
" Nói nhiều vô dụng! Không muốn ăn thì thôi." Song Hỷ tức cười nói.
"Ai nói không muốn ăn? Ăn, cho hai chén, không đủ lại thêm." Mai Đan Thanh nói cho hết lời, liền lôi kéo Song Hỷ đi tìm chỗ ngồi ngồi xuống.
Vốn là nàng còn định nói không muốn, nhưng nàng đã thật lâu không có ăn món này, thật sự là nhịn không được.
Thôi kệ, dù sao hắn hại nàng bị thương, cho hắn đãi nàng một bữa cũng tốt.
"Không thể trách ta." Vừa ngồi xuống, hắn lập tức nói như vậy.
Nàng trợn mắt nhìn hắn một cái. Không trách hắn, chẳng lẽ phải trách nàng sao?
"Nếu như không phải do nàng không ngoan, ta cũng sẽ không như vậy."
"Hừ , ngươi khi đó uống rượu say." Song Hỷ cảm giác mình mà tha thứ cho hắn ngay thì thật là quá đơn giản.
"Dù ta không say rượu, cũng sẽ làm như vậy." Ý hắn là nói đến chuyện đã động tay động chân với nàng.
"Ngươi thật sự cho là nữ nhân khắp thiên hạ vừa gặp ngươi, sẽ phải ngoan ngoãn nằm ở trên giường sao?" Nàng có chút nổi giận, mũi cũng đau, ngay cả nàng cũng rất kinh ngạc vì những lời này tự nhiên ngoài ý muốn lại rất rõ ràng, không có giọng mũi nghèn nghẹt như nãy giờ.
"Dĩ nhiên không phải thế, ta chỉ hi vọng nàng vừa gặp được ta, liền ngoan ngoãn nằm dài trên giường thôi." Hắn còn u buồn thở dài, giống làm như chính hắn mới chính là người bị hại.
"Ta không có nằm sao? Ta chẳng những ngày ngày nằm, còn bị muỗi cắn đến mức sắp đi gặp Phật Tổ rồi.” Nàng vô cùng tức giận, há miệng ăn một miếng thạch ngọc mát lạnh thật to để giảm nhiệt.
"Nếu như ta không muốn nàng nằm đó cho muỗi đốt nữa, nàng có đồng ý leo lên giường ta nằm nữa không?” Ánh mắt của hắn nhìn chăm chú vào nàng thật sâu, giọng nói êm dịu mát rượi như ngọn gió xuân thổi nhè nhẹ trên mặt hồ, ôn nhu động lòng người.
Biểu hiện của hắn như thế, thật là làm nhịp tim người ta đập dồn dập không dứt, hại nàng thiếu chút nữa sẽ gật đầu nói ‘được’. May mắn sự căng thẳng rụt rè của nữ nhân đã làm cho nàng sựng lại, "Dĩ nhiên không thể nào."
Vốn cho rằng hắn sẽ tức giận, không nghĩ tới hắn ngoài ý muốn vô tình lại lộ ra vẻ mặt bao dung, còn gật đầu một cái nói: "Được rồi!"
Ác ác! Dễ dàng thương lượng đến như vậy sao? Hắn hôm nay thật khác thường.
"Nàng hôm nay rốt cuộc đã đi đâu?"
"Ta hôm nay nghỉ phép a!"
"Ai nói nàng có ngày nghỉ phép ?"
Nàng mở lớn ánh mắt, vẻ mặt rất kinh ngạc nhìn hắn, "Ta không có ngày nghỉ phép sao? Nhưng tiểu Ô cùng tiểu Quang, các nàng ấy trong bảy ngày có một ngày nghỉ phép, ta cũng phải có chứ?"
Đương nhiên là có, nhưng hắn lại không hi vọng nàng có.
"Nàng không có." Hắn nói lời làm trái với lương tâm nói.
Nghe được câu trả lời của hắn, hại nàng vừa đưa miếng thạch ngọc băng đến miệng lập tức để vào trong chén lại: "Nhưng ngươi khi đó nói là ta có mà, nếu không làm sao ta có thể về nhà thăm đệ đệ muội muội của ta chứ?
"Thì ra là hôm nay nàng về nhà thăm đệ đệ muội muội nàng sao?"
"Nếu không thì ta đi đâu?"
Mai Đan Thanh cố đè nén niềm vui sướng trong lòng, vẻ mặt làm bộ như không có biểu hiện gì cả, một tay chống cằm lẳng lặng nhìn nàng ăn.
" Có vẻ như ăn thật ngon nhỉ."
"Ngươi không ăn sao? Món này nếu để không hết lạnh sẽ ăn sẽ không ngon."
"Ta không thích ăn lung tung ở bên ngoài."
Thật là nam nhân kén chọn.
"Vậy ngươi thích ăn cái gì?"
Hắn cố gắng suy tư, "Ừ...... Ta thích ăn cá chép tươi."
"Cá chép?" Có cơ hội nàng sẽ nấu cho hắn ăn.
Có ý nghĩ như thế làm Song Hỷ giật mình.
Sao nàng lại phải lấy lòng tên cuồng ngược đãi như hắn chứ?
Chẳng lẽ là mình thích bị ngược đãi hay sao?
"Nàng muốn nấu cho ta ăn sao?"
Hắn đột nhiên dùng thanh âm chỉ có hai người mới nghe được hỏi nàng, gương mặt xinh đẹp đột nhiên để kề sát vào, hại tim của nàng lập tức đập lạc hết một nhịp.
"Ta...... Ta suy nghĩ một chút."
Hắn xụ mặt xuống, bá đạo nói: "Suy nghĩ cái gì? Tối hôm nay nàng liền nấu cho ta ăn."
"Nào có người nào ngang ngược như vậy?" Nàng chu miệng kháng nghị.
"Ta chính là như vậy. Đừng nói ta đối xử tệ bạc với nàng nhé, hay là thế này đi! Chỉ cần nàng nấu món cá ta thích cho ta ăn, ta sẽ để cho nàng mỗi ngày đều có thể ăn được món thạch ngọc băng."
Song Hỷ vốn đang bĩu môi, vừa nghe thấy câu đề nghị của hắn, ánh mắt lập tức sáng lên, "Có thật không?"
Như thế đúng là có thể đáp ứng.
"Được, không nuốt lời nhé!"
"Ừ!" Hắn phát hiện cảm giác khi nuông chiều một nữ nhân như vậy...... Thực sự không tồi, hơn nữa buổi tối đã có món cá chép chưng tương thơm phưng phức chờ đợi nha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.