"Vương gia, ăn cơm ạ." 
Bận rộn đến tối trời tối đất, nam nhân nghe được bên tai truyền đến thanh âm sợ hãi, không nhịn được phất tay một cái, "Cút." 
Những lời như thế Song Hỷ tuyệt không ngoài dự tính của Song Hỷ sẽ nghe được, trước kia nghe không quen, hiện tại phát hiện chỉ cần không nghiêm túc nghe là được. 
Hắn dường như từ sau khi buổi sáng đùa giỡn với nàng , dường như vẫn ngồi ở trước bàn đọc sách cho đến bây giờ, động cũng không động quakhông hề nhúc nhích. 
Phụ thân nói người sử dụng trí nhớ óc là cực khổ nhất, bởi vì thể lực thì có thể bổ sung rất dễ dàng, nhưng suy nghĩ đầu óc mà bị suy nhược thì cần phải có một thời gian rất lâu mới có thể khôi phục. 
Nàng quyết định nhất định phải làm cho hắn ăn đủ no, bởi ăn no rồi mới có thể tiếp tục công việc. 
Song Hỷ cầm món cháo hải sản nấu tỉ mỉ trong tay, lẳng lặng tiêu sái đến bên cạnh Mai Đan Thanh, sau đó dùng thìa múc một miếng, cũng thổi cho nguội. 
Trong lúc này, hắn ngay cả đầu cũng không có hề ngẩng lên, hoàn toàn xem nàng như không khí. 
Như vậy tốt hơn. 
"Tới đây nào, ngươi cứ tiếp tục bận rộn, mở miệng ra là được rồi." Nàng dùng ngữ điệu dụ dỗ muội muội không thích ăn cơm của mình, ôn nhu nói. 
Chỉ thấy hắn giống như đang rất chuyên tâm suy tư điều gì đó, ngẩng đầu lên liếc nàng một cái, liền há mồm ra, để cho nàng đút từng miếng từng miếng cháo vào. 
Bút trong tay chưa hề 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cong-tu/1552796/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.