Chỉ thấy chủ tử kia nhìn ngắm bên này vài lần, không đợi bốn người mởmiệng, thân mình hắn nhoáng lên một cái, người đã biến mất vô ảnh vôtung.
Bốn người có chút buồn bực, bọn họ nhìn thoáng qua nhau, cuối cùng một người đuổi theo.
Vương Hiên trở nên trầm ngâm.
Cậu phất phất tay, gọi một hộ vệ tới rồi thấp giọng nói: “Theo dõi mấy người kia, xem chủ tử của bọn họ là ai, ở nơi đâu.”
“Vâng.”
Lúc này, tuy rằng hộ vệ đi theo chỉ có có hai mươi mấy người nhưng ngườingười đều là hảo thủ trăm dặm mới tìm được một, được Vương Hoằng vô cùng tín nhiệm. Nhớ năm xưa, Vương Hoằng ngây người ở cảnh nội người Hồ mấynăm, nhưng chỉ có cần có bọn họ ở bên cạnh thì đều có thể lần lượt gặpdữ hóa lành.
Có thể nói, nếu luận về năng lực theo dõi, truy đuổi, giết người phóng hỏa thì những người này ít có địch thủ.
Hộ vệ kia rời đi, mày Vương Hiên vẫn nhíu chặt, vừa rồi bốn người đó nóichuyện với nhau, bốn phía tạp âm quá lớn, bọn họ lại nói rất nhanh, 10phần thì chỉ có 3, 4 phần lọt vào tai cậu.
Nhưng chỉ chừng đó cũng đã khiến cho cậu cảm giác nguy cơ cùng không vui.
Bảo xe ngựa chạy tới bên cạnh Vương Hoằng, Vương Hiên thấp giọng gọi: “Phụ thân.”
Giọng của cậu không lớn, nhưng rất thanh duyệt êm tai, tựa như âm nhạc khiếnmấy người xung quanh quay đầu nhìn lại. Thấy thế, Vương Hiên lại đè đấulạp.
Giọng của Vương Hoằng truyền đến: “Chuyện gì?”
Vương Hiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cong-khanh/2509661/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.