Vương Hoằng đã quyết định, việc di chuyển được lên lịch trình.
Nhưng Trần Dung mãi mới chờ trưởng tử về nhà, làm sao có thể để bọn nó rời đi vào lúc này? Trải qua vài ngày suy nghĩ, cuối cùng rốt cục quyết địnhhai tháng sau, phu thê sẽ đưa ba nhi tử tới Kiến Khang, ở lại mấy hômrồi quay về.
Người một nhà không phải tách ra ngay, dù là Trần Dung hay mấy tiểu tử đều cảm thấy thả lỏng.
Nữ nhi Trần Dung đang lớn lên từng ngày.
Được 2 tháng tuổi, hài tử kia đã không còn vẻ ngoài mặt nhăn da đỏ giống như con khỉ nhỏ nữa.
Trong thư phòng, Trần Dung nhìn ngắm nữ nhi càng ngày càng trắng nõn, nhịnkhông được bế nó đi tới phía trước Vương Hoằng đang viết lách trên bàn.
Vương Hoằng đang bận bịu thấy thê tử đứng trước bàn muốn nói lại thôi, thì chàng nhíu mày hỏi: “Chuyện gì?”
Trần Dung đặt nữ nhi xuống, để khuôn mặt nhỏ nhắn của nó đối diện với VươngHoằng, thấp giọng, bất an nói: “Phu chủ, chàng nhìn xem tiểu cô nươnggiống ai?”
Vương Hoằng liếc mắt một cái, trong ánh mắt sáng trong mang theo lạnh lùng, thản nhiên nói: “Giống ta.”
Chàng nhíu mày nhìn Trần Dung, nói: “Nàng lại nghĩ vớ vẩn cái gì vậy?”
Tươi cười của Trần Dung hơi gượng gạo, nàng cúi đầu nhìn ngắm nữ nhi tronglòng, nhỏ giọng nói: “Hài tử còn nhỏ như vậy mà hai hàng lông mày vừađen vừa thẳng lại dày, đôi mắt sáng mà lạnh lùng, môi mỏng, lại khôngthường khóc nháo.”
Nàng nuốt nước miếng, nói với vẻ bất an:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cong-khanh/2509660/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.