Hai người Tạ Uyển đang thầm oán, không chú ý tới Vương Hiên ngồi trongxe ngựa thấy mọi người vây quanh mà bị kinh hãi. Đầu tiên là cậu nhíumày nhưng thấy dòng người càng ngày càng nhiều, ập đến giống như thủytriều thì ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn ánh mắt lửa nóng gần như điêncuồng ở bốn phía, khẽ nói: “Không phải mẫu thân luôn nói, người KiếnKhang không thích diện mạo của ta sao?”
Quanh cậu người càng đến càng nhiều, hoa quả hoa tươi rơi ào ào giống như mưa, trong mấy thứ này không ngờ còn có một ít khăn tay gì đó, hơn nữa đám người ập đến từ bốn phía, vô số cánh tay vươn ra, gương mặt Vương Hiên rốt cục càng ngàycàng trắng bệch.
Đưa mắt nhìn chung quanh, chỗ nào cũng chỉ thấy ánh mắt nóng bỏng si mê, Vương Hiên cắn răng oán hận mắng: “Biết rõ mẫu thân ta là kẻ ngốc mà vẫn còn tin người. Ta, ta thật sự là ngu không ai bằng mà!”
Một giọt, hai giọt mồ hôi chảy xuống từ trên vầngtrán trắng trẻo, cậu dựa vào hộ vệ phía bên trái đang cố gắng bảo vệhỏi: “Làm thế nào bây giờ?”
Hộ vệ kia kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Vương Hiên.
Hắn biết, tiểu lang quân nhà mình là người đa trí, cậu đã từng tuổi này lần đầu tiên hắn mới nhìn thấy cậu cũng có lúc khẩn trương như thế, lần đầu tiên nghe thấy cậu hỏi người khác đối sách.
Không biết vì sao,đối diện với tiểu lang quân đang kinh hãi đổ mồ hôi, hộ vệ lại cảm thấybuồn cười. Hắn nghiêm túc nhìn về phía trước, an ủi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cong-khanh/2509652/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.