Hai người Tạ Uyển và Vương Khối ở Nam Sơn nghỉ ngơi chưa tròn hai bangày đã bị buộc phải lên đường, tàu xe mệt nhọc, hai thiếu nữ tử vốnkhông khỏe mạnh lắm, bởi vậy trên đường về, các nàng cơ hồ là đi năm dặm thì nghỉ ngơi năm dặm.
Hành tẩu chậm chạp như thế, khi các nàng đến ngoài thành Kiến Khang đã là 4 tháng sau.
Khi đến vẫn là mùa xuân, khi trở về đã là diễm dương cao chiếu, hoa sen bắt đầu lụi tàn.
Nhìn sắc xanh um tươi tốt bốn phía, Tạ Uyển thì thào nói: “Cảm giác giống như đã trải qua mấy năm vậy.”
Vương Khối quay đầu nhìn nàng ta một cái, lắc đầu nói nhỏ: “Cái gì mà mấynăm, mới chỉ tháng tư mà thôi.” Trong giọng nói tràn ngập vui sướng cùng chờ mong khi được về nhà.
Xe ngựa bắt đầu gia tốc.
Khiđến thành Kiến Khang là lúc chạng vạng, thái dương rực rỡ trôi về phíatây, trên bầu trời xanh lam từng cụm mây tản theo gió bắt đầu tụ lại.
Đang đi, đột nhiên Vương Khối cất tiếng hỏi: “Bọn họ đang nhìn cái gì vậy?”
Tạ Uyển vẫn đang cúi đầu ưu tư, nghe vậy ngẩng đầu lên.
Vừa ngẩng đầu, nàng ta đối diện với vô số ánh mắt si mê mà chuyên chú ở hai bên ngã tư đường.
Khóe môi Tạ Uyển khẽ nhếch, nàng ta cười nhạt, tư thái mạn diệu vươn tayvuốt tóc mai nơi thái dương, trong lòng thầm nghĩ: “Tất nhiên bọn họđang ngắm nhìn ta!”
Vốn nàng ta còn có chút bất an, trong bốntháng tàu xe mệt nhọc, tinh thần buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cong-khanh/2509650/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.