Đám người Vương Khối đi trên sơn đạo ước chừng gần một canh giờ mới nhìn thấy phủ đệ được xây dựng giữa sườn núi.
Trong một canh giờ này, tuy rằng hai nữ lang không phải đi bộ nhưng không khí oi bức trong rừng khiến cho các nàng ướt đẫm mồ hôi.
Nhìn tiểulâu bằng gỗ hai tầng tinh xảo ở phía trước, hai người Tạ Uyển đồng thờithở dài nhẹ nhõm, không khỏi thầm nghĩ: Ai cũng nói cuộc sống của ẩn sĩrất thoải mái nhưng xem ra thế này thì đâu có gì thư thái? Cũng khôngbiết có phải Vương Hoằng như thần tiên kia ngày ngày đều mồ hôi mồ kêlên núi xuống núi như vậy hay không?
Bề ngoài tiểu lâu này thoạt nhìn cổ xưa, được kiến tạo dựa vào sườn núi, một thân cây lớn cần phảiđến mười người mới có thể vòng ôm hết xuyên qua thân tiểu lâu, có chútkhác biệt.
Vừa bước vào, hai nàng đã kêu lên muốn tắm rửa, màkhi các nàng ngâm mình trong dục điện mới phát hiện nước tắm là từ thiên nhiên, nước chảy theo phiến đá cuồn cuộn không dứt.
Tắm rửathay quần áo xong, hai nữ lang ngồi ở trên một bình đài được xây dựngdưới gốc cây đại thụ, nhìn ngắm ngọn núi xa xa, gió thổi phơ phất, conthuyền đang từ từ quay lại trên mặt hồ, đột nhiên hai người cảm giácphiêu nhiên giống như thần tiên.
Vương Khối uống một ngụm rượu mà thành Kiến Khang mới ủ, khen ngợi: “Thật sự là một nơi thần tiên.”
Tạ Uyển cũng nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, nếu là buổi tối, trăng sáng chiếurọi trên bầu trời, Thất lang mặc áo trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cong-khanh/2509639/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.