Lúc này, Vương Hoằng cũng nhìn thấy bọn họ.
Chàng chống sào, thuyền vọt tới nhanh như tên bắn.
Thuyền vừa lướt đi, gió hồ thổi qua, khiến ống tay áo hai người bay phất phới.
Trên sườn núi, mọi người đều ngắm nhìn đến choáng váng. Hai người càng tớigần càng làm cho người ta đui mù. Toàn thân nam tử áo trắng phảng phấtnhư thần tiên, tuấn nhã, lóa mắt nói không nên lời, cũng vô cùng cao quý xa xôi. Rõ ràng biết chàng đã có nhi tử lớn đến vậy nhưng nhìn diện mạo của chàng giống như mới chỉ 20. Mái tóc đen dày búi nhỏ đội ngọc quanhơi xõa trên vai, thấy thế nào cũng đều làm cho tim người ta đập mạnh.
Tâm ý Tạ Uyển vốn đã lạnh, lúc này đối mặt với chàng tim lại nhảy nhótkhông thôi. Nàng ta nắm chặt lòng bàn tay đổ mồ hôi ẩm ướt, làm sao còncó thể dời mắt?
Về phần thiếu phụ mặc y phục màu đỏ đứng ở bêncạnh chàng, tuy rằng diễm lệ loá mắt, nhưng vậy thì tính là gì? Bộ dạngmị tục xinh đẹp như thế, làm sao xứng đôi với Vương gia Thất lang nhưthần tiên? Nếu thay bằng mình đứng ở bên cạnh chàng sẽ càng khiến chothế nhân phải hâm mộ.
Vương Hoằng mỉm cười nhìn về phía mọi người.
Khi ánh mắt của chàng đảo qua ba nhi tử thì khẽ nhíu mày, đảo mắt, chàngnhìn Vương Khối, thản nhiên cười nói: “Hóa ra là người trong tộc tới đây ư?”
Đến khi chàng mở miệng, Vương Khối mới bừng tỉnh lại, nàng ta vội vàng thi lễ gọi: “A Khối bái kiến Thất thúc.”
Động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cong-khanh/2509637/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.