Trần Dung đứng lên, nàng trầm ngâm một hồi, nói: “Mang ta đi đi. Bọn họcũng không phải là người ngoài, không cần đi qua đi lại bẩm báo nhưthế.” Nàng không phải người của Lang Gia Vương thị, cũng chưa tôn quýđến mức đó. Nàng luôn nhớ rằng: Vĩnh viễn giữ bổn phận, vĩnh viễn phảibiết rõ vị trí hiện tại của mình ở đâu.
Tỳ nữ lên tiếng: “Vâng.” Rồi dẫn Trần Dung đi ra ngoài viện.
Vừa mới đến gần, tiếng người nói đã truyền đến. Nàng nghe thấy trong giọngnói thỏ thẻ của Trần Vi mang theo sự vui sướng: “Tộc muội rất thân vớita, khi trên đường đi về phía nam, chúng ta cùng tiến cùng lùi, chuyệngì cũng tâm sự với nhau. Đến thành Nam Dương, sân của tộc muội ở ngaybên cạnh sân của ta, tỷ muội chúng ta thường xuyên tụ tập nói chuyện vui đùa, khi đó rất vui vẻ.”
Giọng nói của nàng ta ôn nhu, trong sự ngại ngùng mang theo khoái hoạt, giống như một cô nương thuần lươngđang nhớ lại những kỷ niệm ngọt ngào năm đó.
Lúc này, giọng nóicủa Trần Vi chuyển thành kinh hỉ: “Chỗ ở của Vương Hoằng Vương lang cũng cao thượng xinh đẹp giống như chàng vậy.” Nàng ta ngẩng đầu ngắm nhìnsân viện phía trước, ngữ điệu thanh thúy lại nhẹ nhàng: “Tuy Thất langquý giá bất phàm, nhưng tộc muội của ta cũng là người vô cùng tốt. Tuyrằng diện mạo kém một chút, nhưng tộc muội thật sự có rất nhiều ưu điểmmà lang quân nhà các ngươi không biết đâu. A, không đúng, ta hẳn nên gọi lang quân nhà các ngươi là muội phu mới đúng. Hì hì, khẳng định chàngchưa từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cong-khanh/2509582/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.