Nhìn cửa phòng đóng chặt kia, Vương Hoằng thầm than một tiếng, giũ giũ ống tay áo, xoay người rời đi.
Chàng vừa đi, chúng tỳ nữ và hạ nhân tấp nập xuất hiện. Trần Dung buồn bựcmột lúc, nghe thấy tiếng nói nhỏ bên ngoài, không khỏi bước đi tới cửaphòng.
Ngay khi nàng đặt tay lên cánh cửa, Trần Dung cười khổ:Vì sao ta phải ảo não? Nàng biết, tuy sân viện này để mình làm chủ,nhưng ở trong lòng mọi người, thân thế của nàng chắc gì đã cao hơn đámhạ nhân tỳ nữ kia.
Suy nghĩ một lúc, Trần Dung vẫn mở cửa phòng đi ra.
Nàng lẳng lặng nhìn mấy tỳ nữ hạ nhân kia, trong lúc nhìn chằm chằm, TrầnDung cười khinh miệt, vung tay áo dài, xoay người trở về.
Nhìncửa phòng đóng chặt, mấy tỳ nữ nhìn thoáng qua nhau, cuối cùng bất đắcdĩ lắc đầu, tuy rằng Trần Dung không nói gì cả, nhưng ánh mắt khinh miệt của nàng vẫn khiến bọn họ có chút xấu hổ.
Một ngày này, thành Kiến Khang vô cùng náo nhiệt.
Đám người Trần Công Nhương vào thành.
Đương nhiên, người đến cũng không chỉ là Trần Công Nhương, mà là một đội ngũlớn gồm mấy vạn người. Trong mấy tháng qua, thế tộc có môn quy lớn nhấthướng tới phía nam, bọn họ đã đến nên khơi dậy ngàn cơn sóng lớn.
Trần Dung ngồi ở trong xe ngựa.
Ngoài xe ngựa, người mang theo chúng Trần thị Kiến Khang đi nghênh đón tộcnhân vẫn là Tứ thúc Trần Tử Phương. Xung quanh xe ngựa của nàng đều làdân chúng trong thành Kiến Khang đông đúc nhốn nháo.
Bình ẩuhướng ra phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cong-khanh/2509471/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.