Không đợi Thượng tẩu trả lời, Trần Dung ngồi thẳng thân mình, tỉnh táo đáp: “Tỉnh rồi.”
Tiếng nói kia trở nên thoải mái: “Rất tốt, rất tốt.”
Xe ngựa của Trần Dung tiến lên phía trước.
Chỉ chốc lát, xe ngựa liền đi tới đội ngũ đầu. Lúc này, Trần Dung đã sửa sang lại một chút y phục tóc tai rồi xốc lên rèm xe.
Bên đường, đều là xe ngựa của đệ tử Vương thị, khi bọn họ thấy xe ngựa của Trần Dung đến thì đều đồng thời nhìn về phía nàng.
Đôi mắt sáng trong của Trần Dung đón nhận ánh mắt của bọn họ.
Khi ánh mắt của nàng nhìn qua, có vài người nghiêng đầu đi, tránh bị nàngnhìn chăm chú. Về phần cô nương đã từng trào phúng nàng kia, thì vẫnkhông hề lộ diện.
Xe ngựa Trần Dung tiến đến chỗ xe ngựa Vương Trác.
Xe ngựa chưa tới gần, tiếng cười của Vương Trác ở một bên truyền đến: “ADung sao? Tới gần đây, nói chuyện với bá phụ con một chút được không?”
Giọng nói vô cùng hiền lành.
Trần Dung khom người đáp: “Vâng.”
Xe ngựa của nàng tới thật gần xe ngựa của Vương Trác.
Vương Trác sớm đã vén rèm xe lên, hắn ngồi ngay ngắn ở trong xe ngựa, hai mắt sáng ngời đánh giá Trần Dung, khi Trần Dung nhìn về phía hắn, VươngTrác thở dài: “A Dung, bá phụ hối hận, ngày đó nghe lời A Dung khuyênthì tốt rồi.”
Hắn nói tới đây, cơ thịt trên mặt khẽ giật giật.
Hắn quả thật là hối hận. Chuyện tối hôm qua, chính là vết nhơ vĩnh viễn của chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-cong-khanh/2509206/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.