Sau khi Huyền Bồng bảo "được", Phong Tụng cảm thấy hẳn mình nên tan thành khói bụi ngay tại trận.
Mặt ông ta hơi vặn vẹo, trợn mắt nhìn Huyền Bồng như muốn mắng gì đó nhưng lại nghẹn họng không thốt ra nổi. Bấy giờ ngoài cửa chợt vọng vào tiếng Bạch Đằng ẩn chứa tức giận: “Tô Tú!”
Tô Tú hơi ngơ ngác ngoảnh lại nhìn, thấy Bạch Đằng ở ngoài cửa đang nổi giận đùng đùng nhìn mình.
Phong Tụng trưởng lão nhướng một bên mày, chà, có kịch vui xem rồi, không đi nữa.
Chẳng những ông ta hóng chuyện mà còn muốn thêm đầu vào lửa, lén lút truyền âm cho Hoài Minh chân quân. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Hoài Minh chân quân chờ ngoài gác từ lâu vừa nghe đã sôi máu, thằng nhãi ranh kia còn mặt mũi quát đồ đệ của ta à?
Bạch Đằng quát Tô Tú xong mới để ý thấy trong phòng còn có cả Phong Tụng trưởng lão và sư phụ. Gã hoảng sợ vì vừa rồi mình đã thất lễ, mặt hơi nhăn nhó, vừa bình tnh lại đã nghe tiếng Hoài Minh chân quân hùng hổ quát lên đằng sau: “Vừa nãy ai quát đồ đệ của ta
Hai người trẻ tuổi trong phòng nhìn thấy ông đều lễ phép chào: “Sư phụ? Hoài Minh chân quân.”
Hoài Minh chân quân hừ khẩy một tiếng, khệnh khạng đi vào phòng.
Huyền Bồng chân quân nhíu mày, không hiểu sao căn phòng bỗng dưng ồn ào như vậy, sự tĩnh lặng y thích đã mất.
“Tú Tú, chẳng phải con bảo đến Nam Sơn để tặng quà cảm ơn sư thúc của con sao?” Hoài Minh chân quân tỉnh bơ ngồi xuống bên bàn cơ, ngẩng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-co-khuot-moi-tan-duoc-nu-chinh/398390/quyen-5-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.