Triệu Y Nguyệt suýt quên mất giả thiết nam chính mắc bệnh nặng sống không quá ba mươi.
Vốn hiếm khi gặp mặt, mà mấy lần gặp trông y đều rất khỏe mạnh, khó trách nàng
xem nhẹ chuyện này.
Triệu Y Nguyệt đứng dậy hỏi: “Nghiêm trọng lắm à?” Thúy Liễu gật đầu, khế bẩm: “Đêm qua ngự y đã tới Đông cung, đến sáng nay vẫn chưa. về, Hoàng thượng biết tin cũng tới đó rồi.”
Nghe như Thái tử sắp chết Vậy.
Triệu Y Nguyệt dụi mắt, thoáng xốc lại tỉnh thần, gật đầu hành lễ với Quốc sư đứng cạnh Chó trắng.
Quốc sư đáp lễ: “Hiện Thái tử điện hạ trở bệnh nặng, ta sẽ ở lại đây cầu phúc cho điện hạ”
Triệu Y Nguyệt: “Xin cảm tạ Quốc sư.”
Nàng đi ra ngoài, tới cửa chính điện thì sực nhớ, bèn nhìn quanh quất nhưng không thấy cặp người tuyết và đám chuột Chinchilla tối qua đâu, có vẻ Rồng vàng đã cất chúng đi.
Triệu Y Nguyệt bất giác sờ mũi, cười ngây ngô.
Nàng vừa bước xuống bậc thang đã bị gió thốc vào người, suýt thì đứng không vững. Triệu Y Nguyệt hoảng hốt túm lấy Thúy Liễu.
Thúy Liễu an ủi nàng: “Nương nương đừng sợ, kể
từ đêm qua gió tuyết đột nhiên mạnh lên, làm gãy không ít cây cối trong cung.”
“Kể từ đêm qua? Mạnh đến thế ư?" Triệu Y Nguyệt hoài nghi, nàng ở chính điện không cảm thấy gì cả.
Thúy Liễu gật đầu đáp: “Trong điện Kim Long còn Nếu Rồng vàng có thể khống chế thời tiết, vậy thì trận bão tuyết bất thình lình này hẳn do nó gây ra. Trong truyện nói bệnh của nam chính kị nhất là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-co-khuot-moi-tan-duoc-nu-chinh/398344/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.