Rồng vàng xách Triệu Y Nguyệt như nàng xách gà
con.
Triệu Y Nguyệt ngẩng đầu nhìn cái chân rồng trong không trung, đầu móng hơi xanh đen trông độc đáo đến độ nàng quên cả sợ hãi mà chỉ thấy tràn ngập sự hiếu kỳ.
Nàng nói với cái chân rồng: “Cảm ơn.”
Con chó trắng vừa sủa ẩm ï vừa chạy quanh Triệu Y Nguyệt, muốn thân thiết với nàng. Triệu Y Nguyệt không kìm được lại xoa đầu nó, rất thích cảm giác chạm vào mớ lông xù của nó.
Móng rồng lúc đóng lúc mở, từ từ sà xuống trước mặt Triệu Y Nguyệt, cái chân thoạt trông hơi nhỏ đi. Rồi nó lại xòe ra trước mặt Triệu Y Nguyệt lần nữa, để lộ mớ tuyết trong lòng bàn chân.
Với cặp mắt nhỏ bé của loài người, Triệu Y Nguyệt thấy mớ tuyết trong lòng bàn chân nó phải to cỡ quả núi nhỏ.
Rồng vàng nói: “Con thỏ.”
Triệu Y Nguyệt ngộ ra: “Tối qua ngài muốn có thêm thỏ ạ?
Rồng vàng không đáp mà dứ chân về trước.
Triệu Y Nguyệt cảm thấy Rồng vàng không định làm hại mình, bèn tiến thêm
một bước, kiếng chân dè dặt cầm lấy tuyết trong lòng bàn chân nó.
Rồng vàng thấy nàng phải kiếng lên bèn hạ thấp chân xuống.
Triệu Y Nguyệt lấy hết can đảm nói: “Tổi qua ta đã nặn không ít, nhưng ta nghe người ta kể rằng không thấy chúng trong từ đường”
Rồng vàng nghe vậy, bèn vươn một chân nữa ra, trong lòng bàn chân là đám thỏ và gấu tối qua Triệu Y Nguyệt nặn, không thiếu con nào.
Triệu Y Nguyệt: “...”
Sở thích của con rồng này thật đúng là khiến người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-co-khuot-moi-tan-duoc-nu-chinh/398340/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.