Chương trước
Chương sau
 
Dưới sự tác động của Nghệ Phong và nam tử vương tọa, xiềng xích dần dần nhỏ đi. Đến cuối cùng, nam tử vương tọa bị xích chợt mở to mắt, một khí thế dâng trào bạo phát. Thân thể phình to. Toàn bộ xiềng xích bị phá vỡ.
 
Những mảnh xiềng xích lớn bắn ra. Rốt cuộc, nam tử vương tọa bị địa hỏa và Huyền Thủy tra tấn vô số năm, đã khôi phục lại tự do.
 
Sau khi nam tử vương tọa khôi phục lại tự do, không nói những lời vô nghĩa, hai người tới gần nhau. Một trong hai người hóa thành thanh quang, không ngừng vọt vào người còn lại.
 
Mà lúc này, đất rung núi chuyển càng thêm dữ dội. Trong lòng Nghệ Phong lo lắng không thôi. Nếu cấm chế bị nghiền nắt, không phải bọn họ sẽ mất Phệ Châu ở ngay dưới mắt sao.
 
Nhìn thanh quang không ngừng chớp động trên người nam tử vương tọa, Nghệ Phong dùng sức nắm bàn tay. Từng vết rạn càng lúc càng lớn. Rất rõ ràng cấm chế quả thực không chống đỡ được bao lâu nữa.
 
- Tiền bối, nhanh lên. Tiền bối mau dung hợp đi!
 
Trong lòng Nghệ Phong âm thầm cầu nguyện. Khí tức có chút dồn dập.
 
...
 
Mà trong lúc Nghệ Phong chờ đợi hai nam tử vương tọa dung hợp, ở đỉnh thành chủ phủ đã hội tụ hơn mười Nhiếp Hồn Sư. Đẳng cấp mỗi một Nhiếp Hồn Sư đều không kém hơn thất giai.
 
Lúc này, hơn mười Nhiếp Hồn Sư giống như có thống nhất trong một tổ chức. Từng đạo Nhiếp Hồn Thuật ầm ầm vọt ra, cùng đánh vào một lúc. Hơn mười Nhiếp Hồn Sư thất tinh đồng thời hội tụ một chiêu mạnh nhất của bọn họ, sau đó hung hăng va chạm cấm chế. Có thể tưởng tượng được lực lượng này mạnh tới mức nào.
 
Dưới va chạm mạnh mẽ đó, hư không trở nên mỏng manh giống thủy tinh. Từng mảng từng mảng sụp đổ. Kình khí bắn khắp không gian. Không chỉ cuồng phong, tiếng sấm sét vang vọng hư không, khiến tất cả Nhiếp Hồn Sư đều thi triển Nhiếp Hồn Sư bảo vệ màng tai.
 
Dưới công kích bá đạo như thế, cấm chế đã xuất hiện từng vết rạn. Tuy rằng những vết rạn này không lớn, nhưng lại khiến những Nhiếp Hồn Sư này mừng rỡ như điên.
 
Thấy hi vọng, các Nhiếp Hồn Sư lại thi triển chiêu thức bá đạo nhất của mọi người, đánh vào cấm chế phong ấn này.
 
Mà phía trước mười người này có hai lão giả hắc bào. Một trong số đó là người Nghệ Phong từng gặp. Mặt lão giả hắc bào mang một vết sẹo dài dữ tợn dài. Hai người hiển nhiên là người mạnh nhất. Một đòn hợp lực của hai người không thua kém một đòn hợp lực của hơn mười Nhiếp Hồn Sư thất giai.
 
Những Nhiếp Hồn Sư này nhìn hai lão giả đầy kính sợ.
 
Đương nhiên, có hai lão giả hắc bào giúp, vết rạn xuất hiện trên cấm chế dần dần lớn hơn.
 
- Mọi người cùng liên thủ đánh vài lần, có thể phá vỡ được cấm chế này.
 
Nam tử dùng dùng trường ba nói với giọng khàn khàn. Bất quá trong giọng điệu có hàm ý ra lệnh cao cao tại thượng.
 
Loại giọng điệu này khiến các Nhiếp Hồn Sư hết sức khó chịu, nhưng lại thức thời không nói gì thêm. Ngoài thực lực công kích của đối phương ra, quan trọng nhất, tất cả đều tới với mục đích nhận được Phệ Châu. Những mục đích khác với điều này đều có vẻ không quan trọng.
 
Cho nên tuy rằng mọi người khó chịu, nhưng đều thi triển Nhiếp Hồn Thuật bá đạo của bọn họ, hội tụ cùng một chỗ, cuối cùng hung hăng đánh về phía cấm chế.
 
Rắc...
 
Một tiếng rắc vang lên. Khe rạn trên cấm chế phong ấn càng lớn thêm, điều này khiến các Nhiếp Hồn Sư mừng rỡ. Một đám càng ra sức công kích. Hơn mười người thêm hai lão giả hắc bào cùng công kích, khe rạn càng lúc càng lớn.
 
Đến cuối cùng, toàn bộ cấm chế đều đầy vết rạn. Mà cùng lúc đó, ráng hồng trên không trung càng xinh đẹp. Hào quang khắp đỉnh phủ đệ tăng mạnh. Hiển nhiên là do Phệ Châu bạo động.
 
- Còn thiếu một chút nữa thôi, mọi người nỗ lực lên.
 
Một Nhiếp Hồn Sư hưng phấn kêu lên.
 
Nhiếp Hồn Sư còn lại tâm thần lĩnh hội, lại thi triển ra một đòn cường lực. Khi một đòn khủng bố đánh vào cùng một chỗ, ánh mắt tất cả mọi người tập trung vào vết rạn trên cấm chế. Họ cùng gầm lên một tiếng đầy giận dữ:
 
- Phá...
 
Theo một tiếng phá này, một đòn mạnh nhất đánh ầm ở trên cấm chế trên. Một tiếng "rắc"vang lên. Toàn bộ phong ấn hoàn toàn vỡ tan. Từng mảnh nhỏ bắn ra. Cùng lúc đó, năng lượng khủng khiếp trùng kích ra, giống như phía ngoài cửa thành.
 
- Không tốt, mọi người lui lại!
 
...
 
Mà Nghệ Phong đang chờ đợi nam tử vương tọa hợp thành một thể, thấy được phủ đệ vốn đang lay động bỗng nhiên dừng lại, thậm chí nghe một tiếng tiếng vỡ vụn rất lớn, trong lòng Nghệ Phong khẩn trương. Nghệ Phong hiểu được, cấm chế đã bị đối phương hoàn toàn phá vỡ.
 
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía nam tử vương tọa. Hiển nhiên đối phương còn chưa dung hợp xong. Thậm chí ngay cả một nửa còn chưa được.
 
Nghệ Phong hít một hơi thật sâu. Tuy rằng trong lòng âm thầm sốt ruột, nhưng chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi đối phương. Hắn không thể hỗ trợ nam tử vương tọa. Cho dù lúc này hắn đuổi qua cũng không còn kịp nữa.
 
- Nhanh đi! Nhanh đi!
 
Nghệ Phong nhìn làn khói xanh không ngừng dung nhập vào trong thân thể nam tử vương tọa, nắm chặt nắm tay, trong lòng không ngừng thúc giục.
 
Nam tử vương tọa dường như cảm ứng được sự sốt ruột của Nghệ Phong. Tốc độ dung hợp khói nhẹ đã dần dần nhanh hơn. Nghệ Phong nhìn tốc độ dung hợp dần dần nhanh hơn, hắn hít một hơi thật sâu. Rốt cục hắn đã bình tĩnh lại. Hiện tại gấp cũng không có tác dụng. Chỉ có thể chờ đối phương. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Mà ở đỉnh thành chủ phủ, Nhiếp Hồn Sư đã chuẩn bị tâm lý đón nhận những năng lượng đả kích ra. Thân ảnh một đám vội vàng lui ra ngoài. Năng lượng trùng kích ra khiến toàn bộ hư không sụp đổ, dâng lên vô số kình khí và cơn lốc cuồn cuộn. Sau khi tàn sát bừa bãi hư khoảng hơn mười phút, lúc này mới chậm rãi yên tĩnh trở lại.
 
Năng lượng trùng kích dâng trào. Cho dù những Nhiếp Hồn Sư đã chuẩn bị, nhưng vẫn có mấy người Nhiếp Hồn Sư trốn tránh không kịp, bị năng lượng trùng kích đánh tới mức dập nát, hóa thành huyết nhục bồng bềnh trên hư không.
 
Khắp bầu trời đầy huyết nhục, khiến tim các Nhiếp Hồn Sư không ngừng đập nhanh. Uy áp như thế, bọn họ đã đối mặt rất nhiều lần.
 
Hai lão giả hắc bào phản ứng đầu tiên. Thân ảnh chợt chớp động, tiến về phía đỉnh phủ đệ ngay khi trùng kích rời đi. Cùng lúc đó, đám Nhiếp Hồn Sư rốt cục đã có phản ứng. Một đám đồng dạng bay tới như tên bắn.
 
Trong hư không, hào quang vẫn tăng mạnh, Phệ Châu điên cuồng bạo động, tản ra hào quang chói mắt. Dưới ánh hào quang này, toàn bộ hư không chói mắt không gì sánh được.
 
Đương nhiên, sự chói mắt này lại không hề ảnh hưởng tới các Nhiếp Hồn Sư. Tốc độ của bọn họ vẫn không hề chậm lại.
 
Hai lão giả hắc bào bay như tên bắn. Khi tới một địa điểm, thân ảnh chợt dừng lại. Mấy Nhiếp Hồn Sư không nhận thấy được sự khác thường, vẫn lao nhanh về phía trong đó.
 
Rất nhanh, mấy Nhiếp Hồn Sư liền kêu lên một tiếng đầy thảm thiết. Toàn bộ thân thể nhuộm thành màu đen, vội vàng rời khỏi. Lực lượng trong cơ thể không ngừng xua tan những độc tố này.
 
Nhưng bọn họ lại không thể xua tan độc tố. Rất nhanh mấy Nhiếp Hồn Sư liền hóa thành một bãi máu đen, rơi thẳng từ hư không xuống. Mọi người thấy cảnh tượng như vậy, một đám hít một hơi thật sâu. Loại độc này quá bá đạo khủng khiếp. Đó lại là Nhiếp Hồn Sư thất giai, lại bị hóa thành một bãi huyết nhục dễ dàng như vậy?
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.