Chương trước
Chương sau
 
- Binh...
Một tiếng va chạm vang lên, lúc hai người trong sân bắn ra một đợt kình khí, đều tự lui về phía sau hai bước, khó khăn lắm mới đứng thẳng!
Nghệ Phong nhìn hai người này có lực lượng ngang nhau, quay sang Nguyên Trực không ngừng cười nói:
- Ngươi nghĩ hai người này ai sẽ thắng?
Nguyên Trực lắc đầu nói:
- Hai người này có lực lượng ngang nhau, rất khó nhìn ra!
Nghệ Phong cười cười nói:
- Dựa theo tranh đấu bình thường, nếu hai người muốn phân ra thắng bại, nhất định đấu đến lưỡng bại câu thương.
Lấy thực lực Tướng Cấp của Nguyên Trực, hắn cũng cảm giác thực lực hai người này hơn kém nhau cực kỳ bé nhỏ. Nếu như không có biến cố gì, sợ là sẽ như Nghệ Phong nói!
Thế nhưng, lời nói của Nguyên Trực vừa dứt, người mặc quần áo lam sắc đang tranh đấu, hắn từ trong lòng lấy ra một viên Hồi Khí Đan, nhanh chóng bỏ vào miệng nuốt xuống.
Nghệ Phong thấy thế, không khỏi nở nụ cười:
- Xem ra, nam tử áo lam sẽ thắng! Tuy rằng nam tử áo lam ăn là một viên đan dược tam giai, thế nhưng cũng có thể khôi phục hơn phân nửa đấu khí mà hắn tiêu hao, cái này sẽ để cho hắn chiếm thượng phong!
Quả nhiên, Nghệ Phong nói vừa xong. Đấu khí của nam tử áo lam vận chuyển mạnh mẽ, mang theo tiếng xé gió nhè nhẹ, hung hăng đập tới nam tử đối diện.
- Binh...
Một tiếng va chạm vang lên, nam tử đối diện lui về phía sau mấy bước. Thế nhưng nam tử áo lam cũng không có bởi vậy mà dừng lại, quyền thứ hai của hắn oanh tới, nam tử kia tránh cũng tránh không thoát, làm sao có thể ngăn cản một quyền này, lảo đảo lui vài bước, sau đó ngã xuống đất.
Tựa hồ nam tử áo lam cũng không muốn buông tha hắn, quyền thứ ba hung hăng oanh qua.
Nắm tay chớp mắt đã tới, rất nhanh đã đánh lên ngực nam tử kia, người vây xem không chút nghi ngờ, một quyền này nếu như đập trúng, nhất định sẽ mất sức chiến đấu.
Thời điểm mọi người đồng tình vì nam tử kia, một thanh âm rất nhu hòa nhàn nhạt vang lên:
- Ngươi đã thắng! Nên dừng tay đi!
Mọi người theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy giữa sân đứng một thiếu niên lộ vẻ đơn bạc, bàn tay đang nắm lấy quyền cương của nam tử áo lam, vô luận nam tử áo lam làm sao, cũng không thể di động!
Mọi người thấy thế, cả đám liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được vẻ kinh ngạc. Một tay có thể làm cho Sư Cấp lục giai không thể động đậy, thực lực người này hẳn là rất mạnh, có thể là bát giai hoặc là cửu giai?
- Ngươi là ai?
Nam tử áo lam nhìn Nghệ Phong, cố gắng thu tay lại, nhưng làm sao cũng giãy không ra.
- Nghệ Phong!
Nghệ Phong nói xong, lúc này mới buông tay hắn ra, không để ý đến nam tử áo lam xoa xoa tay, đi tới nam tử té trên đất.
Mọi người nghe được hai từ "Nghệ Phong" này, cả đám bừng tỉnh, vẻ kinh ngạc vừa rồi biến mất không còn một mảnh. Người ta ngay cả Vương Cấp cũng có thể đánh bị thương, ngươi chỉ là một Sư Cấp nho nhỏ, ở trước mặt hắn không thể nhúc nhích, đây không phải là rất bình thường sao?
Đồng dạng, nam tử áo lam cũng thở dài một hơi, hắn cũng thật không ngờ là sát tinh này. Xoa xoa cánh tay có chút đau nhức, nội tâm hắn vạn phần may mắn. Trong ấn tượng của hắn, Nghệ Phong là máu lạnh, tàn nhẫn, bá đạo. Mình có thể bình yên vô sự đứng ở chỗ này, đã là vô cùng may mắn rồi.
Nếu như Nghệ Phong biết hình tượng của mình đã bị yêu ma hóa như vậy, hắn khẳng định sẽ hận đến nghiến răng, hắn vẫn cho rằng mình là hóa thân của thiện lương chính nghĩa!
Nghệ Phong nhìn nam tử kia, cười nói:
- Ngươi tên gì?
- Vũ Thanh Phong!
Nam tử nhìn nhân vật truyền kỳ có thể sánh ngang với Thập Đại Bạch kim của học viện, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
- Cảm tạ ngươi cứu ta!
- Ha ha! Cái này không cần, ta chỉ là có chuyện cần đối với ngươi, nên mới ra tay cứu ngươi!
Nghệ Phong nói thẳng.
Vũ Thanh Phong nói:
- Không biết ta có thể giúp gì được ngươi?
- Ha ha, là thực lực của ngươi!
Nghệ Phong cười nói.
Vũ Thanh Phong sửng sốt, lập tức nói:
- Phong thiếu gia muốn ta làm thủ hạ?
Nghệ Phong cười nói:
- Không! Là huynh đệ!
Vũ Thanh Phong nhún nhún vai nói:
- Cũng không có gì khác nhau!
Nghệ Phong cười nói:
- Dù sao đi nữa ngươi đã thất bại, vào Mãnh Hổ Môn không được, còn không bằng theo ta!
Vũ Thanh Phong nói:
- Lẽ nào ngươi có thể sánh ngang với Mãnh Hổ Môn? Tổ chức nhỏ yếu, ta khinh thường gia nhập!
Nghệ Phong nhìn Vũ Thanh Phong nói:
- Ta ngay cả một tổ chức nhỏ cũng không tính, ta mời, chỉ có một nguyên nhân. Đó chính là ta là Nghệ Phong!
Vũ Thanh Phong sửng sốt, lập tức chăm chú nhìn Nghệ Phong, hắn cũng trầm ngưng tại chỗ không nói gì!
Lúc này, Nguyên Trực đi tới nói:
- Vũ Thanh Phong, ta nghĩ tương lai ngươi sẽ thoả mãn vì quyết định hôm nay.
Vũ Thanh Phong nhìn Nguyên Trực, nao nao nói:
- Ngươi cũng đi theo Nghệ Phong?
Nguyên Trực gật đầu nói:
- Chuyện này có gì không thể sao?
Vũ Thanh Phong cổ quái nhìn Nguyên Trực, đối với cường giả nổi danh trong học viện này, hắn cũng có nghe thấy. Nghe nói tổ chức cường đại nhất của học viện mời hắn, hắn cũng cự tuyệt. Vì sao lại theo Nghệ Phong?
Hắn nhìn Nghệ Phong một chút, sau đó nhìn Nguyên Trực một chút, bỗng nhiên vươn tay nói:
- Ta gia nhập! Ta tin tưởng ánh mắt luôn luôn ngạo khí của Nguyên Trực!
- Ách...
Nghệ Phong cười khổ, hắn nghĩ không ra danh tiếng mình so ra còn kém Nguyên Trực, không phải nói bản thiếu gia là một danh nhân của học viện sao? Sao mời một người còn phải mượn người khác a!
Nghệ Phong nghẹn khuất, đồng thời cũng vì Vũ Thanh Phong gia nhập mà vui vẻ.
Thành viên của Mãnh Hổ Môn nhìn Vũ Thanh Phong đi theo Nghệ Phong, trong lòng bọn họ rất đáng tiếc. Xem tranh đấu vừa rồi, bọn họ chuẩn bị phá lệ một lần để Vũ Thanh Phong gia nhập Mãnh Hổ Môn. Chỉ là, hiện tại Nghệ Phong đã chen chân, bọn họ không có gan cướp người với Nghệ Phong. Đối với người điên này, trong lòng bọn họ cũng rất kính nể. Không muốn vì một Sư Cấp lục giai mà chọc giận một người điên như vậy.
Trong Học viện, ai cũng không muốn chọc người điên này. Bằng không, Phệ Linh Nộ Bạo qua đây, đủ để cho bất luận kẻ nào cũng phải đau đầu.
Nghệ Phong nhìn Nguyên Trực và Vũ Thanh Phong, hắn khẽ cười cười! Rốt cục đi được bước đầu tiên, tương lai cao thủ sẽ càng ngày càng nhiều, sẽ có một ngày, mình sẽ có một chi kỳ binh!
- Nguyên Trực, chuyện chiêu nạp người mới, ngươi và Vũ Thanh Phong đi làm! Thời gian ta ở trong học viện rất ít, tất cả dựa vào các ngươi!
Nghệ Phong nói.
Nguyên Trực gật đầu nói:
- Ta sẽ làm hết sức!
Nghệ Phong nghe hắn nói như vậy, cùng Nghệ Lưu chia tay, chuẩn bị đi Kim Lâu một chút, nếu Nghệ Lưu nói Nghệ gia chuẩn bị đối phó mình, kia khẳng định là lấy lấy bang phái này khai đao trước.
... Nguồn truyện: Truyện FULL
Nghệ Phong đi tới cửa đã bị một thân ảnh mỹ lệ ngăn cản, đập vào mắt Nghệ Phong chính là một đôi chân thon dài, trắng noãn mê người, đặc biệt ngày hôm nay nàng cư nhiên còn mặc một bộ áo mỏng mê người đến cực điểm, làm cho người ta nhìn thấy phải nuốt nước bọt không ngừng.
Nghệ Phong không cần xem mặt, chỉ nhìn hai chân mê người đến cực điểm này, hắn cũng biết chủ nhân của nó là ai, hắn vận chuyển Lăng Thần Quyết áp chế dục vọng bị kích thích, lúc này mới ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tinh xảo của Bạch Hàn Tuyết, đường cong lung linh phối hợp với đôi chân hoàn mỹ kia, khiến nam nhân bị khơi dậy dục vọng nguyên thủy!
- Nàng cản đường ta làm gì?
Nghệ Phong nhìn Bạch Hàn Tuyết, có chút bất mãn nói.
Bạch Hàn Tuyết cắn đôi môi hồng nhuận, áp ra một dấu răng, dùng thanh âm dễ nghe nói:
- Gia gia ta mời ngươi qua phủ!
- Gia gia nàng mời ta qua phủ?
Nghệ Phong nhớ tới lão đầu táo bạo kia, hơi nhíu nhíu mày, không biết hắn nghĩ cái gì, sẽ không hỏi vấn đề bảo điển nữa chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.