Hạ Anh bị đưa vào phòng phẫu thuật một cách gượng ép.
"Hai người mau buông tôi ra. Bố mẹ chồng tôi mà biết hai người nhất định không sống nổi đâu." Đúng vậy. Ông bà Hàn rất thương cô. Họ nhất định sẽ cứu được cô, nhưng... cô không thể điện cho họ để cầu cứu ngay lúc này.
"Xin lỗi cô Hạ Anh. Chúng tôi chỉ làm theo mệnh lệnh của Tổng giám đốc." Hai người bọn họ đưa cô lên bàn phẫu thuật, cố định tay chân cô lại, bắt ép cô lăn dấu tay vào một bản hợp đồng gì đó. Mặc cho cô la hét, hai người bọn họ vẫn xoay người, bỏ ra ngoài.
"Hàn Thiên Phong! Tên cầm thú này..." Hạ Anh la hét, quát tháo trong vô vọng.
---
Ở bên ngoài.
Hàn Thiên Phong đang trao đổi cùng bác sĩ.
"Nếu như An Vy có hỏi ông là ai đồng ý hiến giác mạc thì ông cứ nói rằng người đó không muốn tiết lộ thân phận. Nhớ chưa?"
"Tôi biết rồi cậu Thiên Phong." Nói rồi ông dè dặt nhìn vào phòng phẫu thuật.
"Nhưng mà cậu Thiên Phong. Cô Hạ Anh hình như là không tình nguyện. Anh cũng biết chúng tôi không thể tiến hành phẫu thuật nếu như người hiến tặng không tình nguyện."
"Chuyện này ông hiểu lầm rồi. Cô ấy đã đồng ý rồi. Chúng tôi biết việc của An Vy trước khi Hạ Anh xảy ra chuyện. Chỉ là vừa bị xảy thai nên tâm trí hơi rối loạn, tôi có đơn hiến giác mạc do cô ấy soạn thảo, đóng dấu trước khi xảy thai. Ông yên tâm."
"Vậy..."
"Tôi cũng không định làm gấp như vậy. Chỉ là... Ông cũng biết rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/met-roi-em-buong-tay-anh-nhe/1733828/chuong-33.html