Ngày hôm sau, vừa tỉnh dậy thì Hạ Anh đã nghe tiếng ồn ào từ ngoài hành lang.
" Tại anh cả đấy. Đi nước ngoài làm gì để bây giờ mới về nước được đây này." Đi cùng với tiếng nói này chính là thân hình nhỏ bé của Lưu Gia Nhi đi vào. Vừa bước chân vào cửa, Gia Nhi đã nhìn thấy Hạ Anh ngồi trên giường. Cô nhanh chóng chạy đến. Cô ngắm nhìn Hạ Anh khoảng hai phút thì thở phào.
"May quá không thấy vết thương nào cả."
"Đương nhiên là không thấy rồi. Đến lúc này mà còn thấy vết thương thì đảm bảo em không thể nói chuyện với em ấy như thế này đâu." Hàn Thiên Minh đi từ bên ngoài vào, đặt lên bàn một giỏ trái cây cùng... một đống thuốc bổ.
"Còn dám nói. Không phải do anh sao? Nếu anh không đòi ra nước ngoài thì em đã đến đây chăm sóc cho chị Hạ Anh từ sớm rồi. Có khi nếu như có em bầu bạn cùng chị ấy thì đã không có tình trạng này xảy ra ấy chứ." Gia Nhi lại lên tiếng trách móc anh.
"Được được. Do anh. Tất cả là lỗi của anh." Hàn Thiên Minh dịu dàng xoa đầu cô. Giọng điệu cưng chiều cùng bất đắc dĩ.
Hạ Anh ngồi nhìn hai người họ mà trên mặt hiện rõ ba vạch đen. Có bệnh nhân vào như cô không chứ? Vừa tỉnh dậy chưa kịp ăn sáng, uống thuốc đã bị cho ăn một bàn tràn ngập thức ăn cho chó như vậy. Thật đúng là khiến cho người ta tức chết mà. Không chịu nổi nữa Hạ Anh đen mặt lên tiếng.
"Nè nè hai người thôi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/met-roi-em-buong-tay-anh-nhe/1733823/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.