Hàn Thiên Phong không bỏ đi liền mà để thức ăn lên trên bàn.
"Đồ đã mang đến cho em rồi. Nếu không muốn thì ăn không thì vứt đi." Nói rồi hắn đi ra ngoài.
Lưu Trình từ lúc đến thì vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh cau mày khó hiểu hỏi cô:
"Cậu ta hôm nay bị gì vậy?"
"Làm sao em biết được anh ta chứ?" Hạ Anh vẫn tỏ vẻ không liên quan đến mình. Hắn chuẩn bị cơm thì sao? Cô nhờ hắn chắc? Tỏ thái độ với ai chứ?
Một lát sau, Lưu Trình đứng lên muốn mang rác đi đổ thì Hạ Anh gọi anh lại:
"Anh chờ chút." Cô với lấy hộp đồ ăn trên bàn đưa cho Lưu Trình.
"Anh mang cả thứ này đi vứt đi."
Anh ngạc nhiên nhìn cô. Hạ Anh lại có thể vứt đi cơm hộp mà Hàn Thiên Phong làm sao? Đến anh còn có thể nhìn ra hộp cơm này là Hàn Thiên Phong cố ý làm cho cô, vậy sao cô còn...
"Em chắc sao? Đây là của Hàn Thiên Phong..." Còn chưa đợi anh nói hết cô đã lên tiếng.
"Vì là của hắn mang đến nên em mới không dám động đến. Anh mang đi vứt đi. Đằng nào em cũng không ăn."
Nghe Hạ Anh nói vậy thì Lưu Trình gật đầu. Có lẽ Hạ Anh đã hết hy vọng với Hàn Thiên Phong thật rồi. Có thể cô đã buông tay rồi.
"Vậy được." Nói rồi anh mang đi ra ngoài.
Lúc Lưu Trình bỏ hộp cơm kia vào thùng rác thì đột nhiên cảm thấy sống lưng lại lạnh buốt.
"Kì lạ, đang giữa trưa hè sao lại lạnh như vậy chứ?"
- --
Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/met-roi-em-buong-tay-anh-nhe/1733822/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.