Cô và Minh yêu nhau được 6 tháng. Minh là thiếu gia công ty FS một công ty chi nhánh của tập đoàn The Light,anh kết nghĩa của Khánh Lâm. Minh sở hữu một ngoại hình hoàn hảo, đôi mắt đen bí ẩn, tóc màu khói, tính cách lúc nào cũng lạnh lùng thờ ơ, yêu nhiều em không đếm nổi chỉ có một mục đích là để mua vui. Hôm nay anh hẹn cô sau khi học ở lại nói chuyện. Làm cô cả ngày bồn chồn không chú tâm vào học được, vì anh chưa bao giờ hẹn cô trước, toàn là cô phải hẹn anh vậy mà có lúc anh còn không thèm đi.
Năm tiết học mệt mỏi cũng qua, cô đeo balo rồi bảo nhỏ bạn thân cứ đi về trước còn cô có việc. Cô cầm ô chạy nhanh về phía anh nở nụ cười tươi rói: “Anh hẹn em ra đây có chuyện gì vậy?”. “Chia tay đi! Anh không yêu em nữa. Anh chỉ coi em là một món đồ chơi mà đồ chơi chán rồi cũng đến lúc phải vứt”. Anh là đồ tồi anh không xứng đáng với tình cảm của cô. Và cô cũng chẳng còn gì để níu kéo anh cả.
Cô ước gì ngày đó không gặp hắn. Hắn là người đầu tiên cô yêu, người mà cô nghĩ cả đời này sẽ ở bên cạnh. Giá như cô không tin những lời hứa của hắn. Giá như cô không ngu ngốc đem tình cảm này trao cho hắn thì cô đâu có đau đến thế. Nhưng tất cả đã quá muộn, tất cả chỉ còn là giá như…..
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.