Trong phòng bệnh hơi ngột ngạt nên nó ra ngoài hóng gió.Đang đi trênhành lang thì bỗng từ đằng sau có một cánh tay đẩy nó vào tường rồi bópmạnh vào cổ nó.Vì quá bất ngờ và cũng vì vết thương vẫn chưa khỏi nên nó không phản ứng kịp chỉ nhận ra người đang siết cổ nó là Ngọc Tiên.Ả như lên cơn điên,dồn hết những hận thù trút lên người nó.Càng ngày ả càngsiết mạnh hơn,rồi đè nó xuống dưới nền nhà.nó cố giãy giụa,kêu gào nhưng vô ích vì xung quanh không có ai.Ả vừa siết chặt bàn tay vừa gằn lên:
-Con khốn!Hôm nay chính tay tao sẽ giết mày.Có thế thì Khánh Lâm sẽ là của tao.
Nó tưởng chừng như không còn thở được nữa thì Kỳ từ đâu chạy xô Ngọc Tiên ra rồi hét lên:
-Mày điên à Ngọc Tiên.Mày suýt giết chết người đấy có biết không-rồi nhỏ quay sang đỡ Bảo Anh lên rồi hỏi:
-Mày có sao không?
Nó không nói được chỉ ho lên từng hồi rồi thở gấp,mặt mày xanh đét.Cổ củanó bầm tím vẫn còn hằn lên dấu vân tay.Nhìn vào vết thương trên cổ nónhỏ điên tiết lao đến túm tóc Ngọc Tiên đang ngồi bệt ở dưới đất:
-Mày hại bạn tao như vậy còn chưa đủ hả?Mà còn đến đây tính giết bạn taoluôn sao.May mà tao đến kịp không thì Bảo Anh đi rồi cũng nên.Tỉnh lạiđi Ngọc Tiên.Mày có còn là con người không?Cút khỏi đây đừng để tao thấy mặt không thì đừng trách –nhỏ nói xong thì thả Ngọc Tiên ra.Ả sợ hãivội vã đứng dậy rời nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.Nhỏ đỡ nó quay lạiphòng bệnh nghỉ rồi ra ngoài rút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/met-roi-em-buong-nhe/3196394/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.