Đã gần một tuần kể từ hôm sinh nhật nó đã không đi học làm nhỏ,hắnvà kể cả cậu đều lo lắng.Như thường lệ vào giờ ra chơi thì cả ba ngườicùng ngồi ở canteen.Nhỏ lên tiếng trước tiên:
-Mấy ngày rồi emkhông liên lạc được với nó.Gọi không thèm nhấc máy,nhắn tin không thèmtrả lời.Phòng tập nó cũng không đến.Hôm qua em có ghé qua nhà,nó cũngchả mở cửa rồi bảo em đi về đi nó vẫn ổn.Somebody giải thích cho em lýdo được không?
-Ờ thì cái reason là cái đống ngồi chình ình ở trước mặt em đây này-hắn hất mặt về phía cậu,người đang đăm chiêu từ nãy đến giờ.
-Học về em sẽ qua nhà Bảo Anh.Dù gì thì cũng phải giải quyết mọi chuyện cho xong-cậu bây giờ mới là người gỡ rối
Nhỏ và hắn gật đầu đồng tình because chính cậu là người đẩy nó vào tình trạng này.
******************************************************************
Như dự định học xong cậu qua nhà nó.Đứng trước cửa nhà nó mà cậu cứ lưỡnglự mãi không biết có nên bấm chuông hay không.Cậu lấy hết can đảm vànhấn chuông.Một lúc sau thí nó mở cửa,vừa nhìn thấy cậu là nó nhếch môi rồi định đóng cửa vào.Cậu nhanh tay chặn cửa rồi nói gấp:
-Tôi có chuyện muốn nói.
Gương mặt nó thoáng chút khó hiểu rồi trả lời
-Không có gì để nói hết.Ông về đi.
-Tôi xin bà đấy.Để tôi nói chuyện với bà một lần này thôi.Rồi tôi sẽ đi ngay-cậu thành khẩn
-Ok.Nói đi-Nó đứng dựa người vào cửa để nghe xem cậu nói cái gì.Khi đã bìnhtĩnh cậu mới để ý đên đôi mắt thâm quầng của nó,cậu vô thức đưa taychạm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/met-roi-em-buong-nhe/3196388/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.