Hôm nay là ngày nghỉ, từ sớm tôi đã được Hải Đăng mua đồ ăn đem đến tận bệnh viện. Cậu ấy lúc nào cũng tận tình như vậy, khiến trái tim tôi bị rung động mỗi khi đối diện với cậu. Cảm giác thật kì lạ, có chăng tôi đã thích cậu ấy mất rồi. Bình tĩnh lại nào. Bây giờ không phải là lúc để nói về điều này. Y tá cũng đã tiêm cho mẹ tôi xong. Tôi lại gần kéo chăn lên cho bà. Mẹ tôi vẫn ngủ.
Đến gần trưa, Hải Đăng đến đưa tôi về nhà. Từ hôm qua đến giờ tôi vẫn chưa được tắm. Vào đến nhà, tôi bảo cậu ngồi đợi. Lên phòng tôi soạn ra ít đồ cho mẹ, chợt một thứ gì đó rơi ra từ trong đống đồ. Tôi cúi xuống nhặt, là một tờ giấy và một bọc đầy những viên thuốc. Mở tờ giấy bị gấp ra xem.
- Bệnh viện Đa khoa Trung Ương. Học và tên bệnh nhân Vương Nguyên Hạnh. Tuổi 45. Chẩn đoán Ung thư máu thời kì cuối.
Đọc đến đây, tôi không thể tin vào mắt mình nữa. Tờ giấy trên tay tôi rơi xuống, lúc đó cậu ấy bước vào. Cậu bước đến chổ tôi, nhặt tờ giấy lên vào đọc. Gương mặt cậu biến sắc nhìn tôi.
- Cậu đã biết rồi sao..?
Đã biết rồi sao? Cậu ấy hỏi như vậy là ý gì? Chẳng lẽ cậu đã biết chuyện này trước tôi?
- Tại sao? Tại sao lại không nói cho tôi biết.
Tay tôi run lên, cố kiềm nén nước mắt mà hét lên. Cậu không nói gì, tiến tới ôm chặt lấy tôi. Tôi nước mắt giàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/met-moi-roi-thi-hay-quay-lung-lai-vi-em-van-o-day/2176991/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.