- Nhã Uyên, bác thế nào rồi?
Hải Đăng hớt hãi chạy đến chổ tôi đang ngồi. Tay chân tôi tê dại chẳng còn chút sức lực. Nhìn thấy cậu, tôi đứng lên ôm chầm lấy cậu ta. Tôi rất sợ, sợ đến mức chẳng thể làm gì nữa ngoài khóc. Bị nhốt trong căn phòng tối vẫn không đáng sợ bằng cảm giác lúc này. Khóc trên ngực cậu đến mỏi mệt, cậu nhẹ gỡ tôi nức nở dìu ngồi xuống ghế.
- Mẹ tôi.. hức.. sẽ..không sao chứ..
-..... ừm.. mẹ cậu chắc chắn sẽ không sao đâu.
Tôi lại tiếp tục ôm mặt khóc, cậu ở bên cạnh tôi, ôm gọn tôi trong vòng tay mà vỗ về. Bây giờ đây, tôi thực sự yếu đuối, tôi cần lắm cái ôm ấm áp của cậu, tôi cảm thấy nó thật an toàn. Mẹ tôi vẫn nằm trong căn phòng trắng đầy mùi este. Bà ấy bây giờ thế nào tôi còn không rõ tình hình, điều đó càn khiến tôi thêm nhiều lo lắng. Lúc lâu sau bác sĩ mới đi ra, tôi chạy đến chổ ông bác sĩ già, sốt sắn hỏi.
- Mẹ cháu thế nào rồi?
- Bà ấy đã qua cơn nguy kịch. Chúng tôi sẽ chuyển bà ta sang phòng hồi sức.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cám ơn bác sĩ. Lúc sau y tá đẩy băng ca ra ngoài, mẹ tôi vẫn nằm đó, đôi mắt nhắm nghiền đầy mệt mỏi. Tạ ơn chúa đã ban phước cho mẹ con, giúp mẹ con qua cơn nguy kịch. Một ý tá khác cũng từ trong phòng cấp cứu bước ra.
- Ai là người nhà bệnh nhân thì đi theo tôi.
- Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/met-moi-roi-thi-hay-quay-lung-lai-vi-em-van-o-day/2176988/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.