Chương trước
Chương sau
Cát Lâm trở lại căn phòng mình trong tình trạng kiệt sức.

Anh nhét vào miệng một miếng khoai tây nướng, vui mừng phát hiện dạ dày không có từ chối.

Mặc cho bản thân cực kì buồn ngủ, Cát Lâm vẫn kiên trì chuẩn bị nước ấm, trước tiên gội sạch cái đầu dính đầy cỏ, sau đó bắt đầu lau mình.

Ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, trên người Cát Lâm có thương tích nên không thể ngâm mình ở trong nước nóng, anh cởi hết quần áo, chân phải dẫm lên giường, nghiêng người đối diện với cửa sổ.

Đây là chỗ tốt của việc cửa sổ quá cao, tuy rằng nhìn sơ qua có chút giống nhà tù, thiết kế cũng không dễ nhìn, nhưng có thể tắm rửa trong phòng, không cần phải che màn lại.

Cát Lâm lau rất chậm, cũng rất nghiêm túc.

—— Không nghiêm túc không được, lỡ như trên người để lại mùi của cái con đen đen kia, bị mèo bự tìm tới cửa thì sao?

Thật ra Cát Lâm vẫn phân vân giữa chuyện "cục đen đen kia là con của Gafia" và "Gafia biến nhỏ rồi thành cái cục đó" .

Nếu mèo bự có thể sinh con, khắp núi đồi Hegel đã bị mèo chiếm lĩnh, nếu Gafia có thể biến nhỏ, vậy sao lúc anh cột nó thành kén, nó không đổi về nguyên hình lấy thực lực nghiền áp?

Nghi hoặc từng cái một xuất hiện, nhưng đều không có đáp án.

Cát Lâm vắt khăn ấm để lên trán, hít vào một hơi thật sâu.

Anh nhắm mắt lại nên không phát hiện ánh trăng chiếu vào bị che mất một phần.

Nửa cái đầu sói xuất hiện bên cửa sổ.

Nó vốn muốn từ cửa sổ nhảy vào, nhưng từ con mắt còn lại nhìn thấy tình hình trong phòng, nhất thời sửng sốt.

Đừng nói chỉ lại đây nhìn xem, cho dù là kẻ thù, cũng không thể thừa dịp người ta đang tắm xông loạn vào.

Sói xám rút đầu về, tùy tiện tìm vị trí ngồi đại xuống trên cửa sổ.

—— Thân thể này quá yếu ớt, gầy thành da bọc xương, đi đường một bước ba bước nghiêng, nội tạng trong cơ thể cũng suy kiệt, cho dù là Eloca cũng không thể khiến nó trong khoảng thời gian ngắn lập tức thoát thai hoán cốt*.

Cũng không thể đem lực lượng truyền vào cơ thể này, bởi vì nó sẽ không chịu nổi mà nổ tung.

Trong phòng không ngừng truyền ra tiếng nước, sói xám ở dưới ánh trăng thả lỏng thân thể, ngưng mắt nhìn chung quanh toà thành đá.

Hegel đang ngủ say trong bóng đêm yên lặng, năm tháng không có thay đổi sự mỹ lệ của nó.

Từ dưới chân núi tuyết kéo dài tới rừng rậm nơi đây, đến sơn cốc dùng để trồng trọt và nước biển màu lam đậm mênh mông vô bờ nhẹ nhàng vuốt ve bãi biển.

Tai sói hơi hơi động, quay đầu lắng nghe tiếng nước bên trong gian phòng.

Vừa rồi vội vàng thoáng nhìn, đủ để cho Eloca thấy rõ hết thảy bên trong.

Đúng là một người đến từ thế giới khác, thân thể thon dài, màu da thiên về màu trắng, trên mặt một mảnh trơn bóng, không quản là sau thắt lưng, bả vai, ngực hay là cánh tay, đều không có hình xăm.

Hình xăm không chỉ là dấu hiệu đại biểu tín ngưỡng, nó còn là ma văn có công hiệu tăng phúc**.

Khắc ma văn lên vũ khí và quần áo cũng có hiệu quả tương tự, chỉ là mấy thứ này đều có khả năng tổn hại, hình xăm trên người sẽ càng đáng tin một chút. Cho nên người đại lục Seeley đều có truyền thống xăm mình, không phân biệt nam nữ.

Không có ma lực, không có hình xăm, hơn nữa thân thể cũng không cường tráng.

Eloca nhớ lại, hắn cảm thấy Cát Lâm lùn hơn người Hegel, tóc đen thoạt nhìn rất nữ tính, không biết sờ vào có thoải mái hơn Gafia không...

Ừm, nhất định là Gafia tốt hơn.

Eloca không chút để ý nghĩ, hắn nâng một chân trước chống đầu. Loài sói xám nơi đây có bả vai đặc biệt rộng để chuyên chở những vật nặng, gia tăng rất nhiều sức nặng cho cơ thể này.

Nói đến suy yếu, người dị tộc đó có phải quá gầy hay không? Da thịt rất tái nhợt, tay và đùi nâng lên lộ ra đường cong dễ thấy cùng với cơ bắp không nhiều lắm, hình dáng rõ ràng, giống những đứa bé trai còn chưa trưởng thành ở Hegel, bị va chạm thật mạnh phỏng chừng sẽ ngã sấp xuống ngay.

Người như vậy lại có thể dùng quần áo nhốt Gafia lại, treo nó lên cây?

Dũng khí thật lớn, năng lực không tồi.

Nghe thấy tiếng nước trong phòng dừng lại, sói xám không tiếng động đứng lên, lần nữa tiến đến cửa sổ.

Cát Lâm vừa lúc đang tìm quần áo.

Quần đùi của Hegel hơi rộng thùng thình, Cát Lâm chỉ kịp xỏ vào một chân, anh hơi cong thắt lưng, đùi nhỏ căng chặt, chân còn lại hơi hơi nâng lên.

Bởi vì gầy, xương hông khá rõ ràng, vị trí từ bụng trở xuống hoàn toàn lộ ra.

Ánh trăng của đại lục Seeley có ma lực, rất nhiều thực vật trân quý chỉ sinh trưởng vào ban đêm, chính là vì tắm rửa ánh trăng màu bạc này, nhưng mà giờ khắc này xuất hiện trong đồng tử của sói xám là cảnh tượng ánh sáng màu bạc toả ra từ thân thể trắng nõn kia, lại làm cho chân sau đang chống đỡ cơ thể nó đột nhiên bước hụt một cái.

Chân phải phía sau của con sói này bị què, hoàn toàn không thể dùng sức.

Hiện tại bỗng nhiên mất đi thăng bằng, cộng thêm ánh trăng bị che đi một phần, khiến Cát Lâm cảnh giác mà ngẩng đầu ——

Hai đôi mắt cứ như vậy nhìn nhau.

Cát Lâm vốn không có kịp phản ứng, sói xám đã nương theo quán tính ngã về phía trước nhảy vào gian phòng, chuẩn xác mà đáp lên cái giường ở ngay cạnh cửa sổ.

Nửa đêm! Trong nhà!! Chạy vào một con sói!!!

Cát Lâm khiếp sợ, quần đùi cũng không thèm kéo, anh nhanh chóng bổ nhào vào trước gương cầm lấy vũ khí duy nhất: dao cạo râu.

Khi sói xám từ trong chăn chui ra, vừa vặn nhìn thấy Cát Lâm và một cái quần đùi treo lủng lẳng trên mắt cá chân bên phải, dùng lưỡi dao bằng xương để ngang trước ngực, vẻ mặt cảnh giác tựa vào trên vách tường, chuẩn bị đi mở cửa phòng.

"..."

Eloca không chút nghi ngờ, người này chắc chắn tính để trần cơ thể lao ra ngoài rồi khoá cửa lại.

Phương thức chạy trốn rất tốt.

Cát Lâm cẩn thận quan sát, phát hiện mắt phải của con sói này không hề sáng rọi, động tác hình như không linh hoạt lắm, anh thoáng nhẹ nhàng thở ra, lại vẫn không dám buông lưỡi dao xuống, tiếp tục giằng co với nó.

Eloca đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng kêu to, kế đó chính là tiếng cộc cộc do có người gõ cửa vang lên.

Cửa ở bên tay trái của Cát Lâm, anh vốn muốn vươn tay đi mở cửa, ai ngờ cánh cửa này lâu năm thiếu tu sửa, không chịu nổi lực gõ mà "Rầm!" một tiếng bay đến giữa không trung, người gõ cửa không có đề phòng nên trực tiếp ngã vào.

Cát Lâm phản ứng rất nhanh, anh thừa dịp sói xám phân tán lực chú ý do biến cố vừa nãy, bước lên một bước dài, kéo chăn lại nhanh chóng lui về vị trí ban đầu.

Quần áo không kịp mặc, nhưng ít nhất phải bọc cái drap giường. Drap giường lột không được, vậy chăn cũng được.

Kết quả ai cũng không ngờ tới....

Cát Lâm lấy sức lực như cướp đoạt gạo giá đặc biệt cuối năm trong siêu thị mà giựt, cả cái chăn đều bay lên, mắt thấy có thể vẽ ra một đường parabol tuyệt đẹp rồi đáp xuống trên người anh, nhưng mà cái móng sắc bén của sói xám còn bám vào trên đó nha~

Vốn là thiếu mất một chân chống đỡ, giữ thăng bằng đã không tốt lắm rồi, lại thêm Cát Lâm dùng sức kéo chăn nữa.

Cố tình con sói này gầy đến chỉ còn xương xẩu, đè chăn lại không được, bay theo cùng chăn luôn...

Cảm giác đầu tiên của Cát Lâm là rất nặng, cánh tay đều sắp trật khớp rồi! Một cái chăn thôi mà lại nặng như thế? Tiếp đó anh lại thấy được bạn sói đang tung cánh theo bạn chăn bay tới đây.

Đờ mờ!

Nanh sói! Vuốt sắc!

Cát Lâm tránh cũng không thể tránh, sau lưng là tường, bên cạnh là người vừa vọt vào phòng.

Giữa lúc bối rối anh muốn dùng chân đá văng sói ra đã không còn kịp rồi, Cát Lâm đơn giản lấy thế, cách chăn đấm một quyền vào phía dưới bả vai của sói xám, khiến nó thay đổi một phương hướng khác, thừa dịp lúc sói xám vì để lấy thăng bằng mà duỗi ra tứ chi đột nhiên nhào lên, một tay chặn ngay lưng và xương bả vai của nó, tay còn lại đè thắt lưng nó lại.

Sách lược cơ bản là đè nó thành cái bánh, cho dù là răng nanh hay móng vuốt đều không thể xài được.

Nhưng mà sói thì chặn được rồi, cơ mà cái chăn giữa anh và sói cũng trượt từ trên đùi xuống.

Trừ phi dùng mũi chân kẹp lấy dích lên, nếu không đừng mơ dùng chăn che người lại.

Vì thế đạo cụ dùng để che người của Cát Lâm liền từ chăn biến thành một con sói.

Cát Lâm: ...

Eloca: ...

Ngay phần bụng của con sói dán vào một vật thể nào đó, hình dạng và cảm giác rất rõ ràng! Ai bảo con sói này quá gầy chứ!

Người khác đâm lao thì phải theo lao, Cát Lâm là đè sói khó động.

Lưng anh tựa vào vách tường, xoay người, hai khuỷu tay dùng sức, thật sự đem sói biến thành gối đặt trên người, hai cánh tay vẫn đè trên bả vai và thắt lưng nó, dẫn đến vách tường bị móng vuốt sắt bén cào ra mấy vết thật sâu.

Cảnh tượng này khiến cho những người vọt vào trong phòng rơi vào trầm mặc.

Eade mập mạp từ cửa chen đến, y sửng sốt một hồi mới gượng gạo nói: "Cậu... cậu đang tắm à, tui còn tưởng cậu ngủ rồi chứ."

Cát Lâm thuận thế dựa vào vách tường ngồi xổm xuống, bởi vì cái tư thế ban nãy quá khó tiếp thu, anh kiên trì không được bao lâu, cánh tay đã bủn rủn không còn sức.

Nhưng nếu không kiên trì nổi, con sói này khẳng định sẽ cho anh được "xinh đẹp".

Bụng từ kề sát vào cái nơi khó miêu tả nào đó của nhân loại, đổi thành đặt trên hai chân và đầu gối, thân thể hơi có vẻ cứng ngắc của sói xám cũng từ từ giãn ra.

"Trời ạ, mau thả ra! Thân thể Dysis không tốt, ngươi sẽ đè nó gãy xương mất!"

Người xông vào phòng chính là các y sư của Hegel, sau khi lấy lại tinh thần, bọn họ vội vàng một người ôm chi trước một người ôm thân thể mà cứu vớt sói xám đặt xuống dưới, đồng thời Cát Lâm cũng nhanh chóng cầm cái chăn đắp lên.

"Dysis?" Cát Lâm liếc mắt nhìn sói xám một cái.

Các mầm non ở Hegel, mười đứa thì có bốn đứa tên Dysis.

Tên này dịch thẳng là nắm giữ chiến thắng, cũng có thể gọi là bách chiến bách thắng.

Vốn thuộc về Chiến Thần. Vì tên ngài là Dysis • Eloca.

Eloca là người Hegel, mà người Hegel thì động một cái là muốn đổi tên, những người khác trên đại lục không có thói quen đó, cho nên mỗi khi đại lục Seeley nhắc tới Chiến Thần, chỉ dùng cái tên Eloca mà thôi.

Ở Hegel, những đứa trẻ nhỏ không có chiến tích công huân, cha mẹ hy vọng chúng trở thành dũng sĩ, rất thích đặt tên chúng là Dysis. Dù sao chờ đến khi chúng tự tay săn bắt con mồi đầu tiên thì sẽ có được cái tên thuộc về mình, tên ở nhà là gì cũng không quan trọng.

Chỉ là Cát Lâm không biết thì ra sói cũng có thể dùng tên này.

"Đúng vậy, nó là Dysis, là đồng bạn của ông chủ quán rượu tiền nhiệm." Eade lấy khăn tay ra mồ hôi trên ót, thở dài nói: "Ông ấy không có con cái, đồng bạn tựa như con của ông vậy, đáng tiếc..."

Ông lão chết, con sói này bị trọng thương.

"Chúng ta vốn định ngày mai thông báo cho Eade, Dysis chống đỡ không nổi, nó phải trở về với ôm ấp của Chiến Thần. Kết quả lúc chúng ta chuẩn bị khâm liệm cho nó lại phát hiện nó biến mất khỏi phòng bệnh."

Y sư hết sức xấu hổ, giải thích bọn họ vội vàng tìm kiếm, cuối cùng có người phát hiện nó bám vào trên cửa sổ phòng này nhìn ánh trăng, lại phát hiện đây đã từng là chỗ ở của chủ nhân nó.

"Chúng ta sợ nó té xuống, nơi này cách mặt đất rất cao."

Khi bọn họ vọt vào quán rượu Eade còn nằm trên giường, y mới vừa nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, liền thấy được một màn kinh người này.

Eade càng nghe càng thương cảm, mắt bắt đầu đong đầy nước.

"Rất đáng thương, tui vẫn luôn hy vọng nó khôi phục, tốn bao nhiêu tiền không sao hết, chỉ là nó... Nó trước khi chết, còn cố gắng đến đây."

Nhóm y sư thuần thục kiểm tra tình trạng thân thể của sói xám, chậm rãi, trong mắt bọn họ tràn ngập kinh ngạc.

"Hơi thở của Dysis rất vững vàng!"

"Tim đập cũng rất có lực!"

"Còn có... hình như nó có tinh thần hơn, nhưng mà một tháng trước nó ngay cả động còn không được!"

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Cát Lâm.

Sinh mệnh lực của con sói này đã dùng hết, sắp suy nhược mà chết, người dị tộc này đã làm gì?

Cát Lâm vẫn còn trần trụi với thiên nhiên: ...

Eloca đang lâm vào suy nghĩ sâu xa: ...

*Thoát thai hoán cốt: giống "thay da đổi thịt", trở thành một người hoàn toàn khác. Nguồn: Leo săn sư tử - Cụm từ bốn chữ.

**Tăng phúc: giống như được buff trong game á.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.