Chương trước
Chương sau
Edit: Dương Lam

Khi Liêm Đường tắm xong ra ngoài, bé con đã say ngủ y như anh đoán.

Ngoan ngoãn nằm yên nơi cuối giường, lúc anh đi như thế nào thì giờ vẫn nằm y như thế, giữ nguyên vị trí, cuộn tròn người lại trông ngây thơ dịu ngoan hết sức.

Liêm Đường lau sơ tóc rồi cầm máy sấy đi ra phòng khách.

Sấy xong thì vào game, ba thằng bạn tốt đã đang PK mấy hiệp đánh chiến tung trời, đánh cho nhà đối thủ tan tác không còn một mảnh. Thấy Liêm Đường, Chương Kính Chi điều khiển nhân vật trong game của mình chạy lại, âm dương quái khí nói: "Mau khai thật đi, có phải có gấu rồi không hả? Đợi bao nhiêu lâu mới thấy online! Miệng thì nói chăm sóc Tiểu Tiểu nhưng lại đi giở ngón **!"

Dịch Viễn Sơn cũng điều khiển nhân vật chạy lại chém bổ sung một đao. Liêm Đường né được, hỏi lại: "Làm sao, ghen tị à?"

Lãnh Trạc gửi cái icon *được mở rộng tầm mắt*: "Chẳng lẽ có thật?"

Dịch Viễn Sơn gửi một icon mỉm cười.

Liêm Đường đang dùng máy tính bảng, không tiện gõ chữ. Anh mở luôn phần chat voice: "Nhà có tiểu kiều thê, vui sướng tựa tiên trời."

Chương Kính Chi: "Tên thối tha không biết xấu hổ."

Lãnh Trạc: "Không biết xấu hổ hết sức."

Dịch Viễn Sơn: "..."

Lãnh Trạc hỏi Dịch Viễn Sơn: "Sao hôm nay cậu không tuân thủ đội hình gì hết vậy!"

Chương Kính Chi chen vào: "Chẳng lẽ cậu cũng... Phản bội bọn này!"

Lãnh Trạc: "Trời..."

Dịch Viễn Sơn gửi icon cười xấu hổ.

Liêm Đường: "Giấu kỹ thật đấy..."

Dịch Viễn Sơn: "Icon vừa nãy không phải tớ gửi..."

Chương Kính Chi: "Vậy ai? Thằng đàn ông hoang dã nào!" Cố ý gài bẫy Dịch Viễn Sơn.

Lãnh Trạc nhanh chóng vào cuộc, hùa theo: "Lần trước dẫn một thằng đực rựa về nhà, may mà bọn tớ phát hiện che giấu giúp cho cậu. Lần này nhớ phải giấu cho kĩ kẻo bị bác gái phát hiện..."

Một đám bạn xấu lắm chiêu đào sẵn hố cho Dịch Viễn Sơn.

Dịch Viễn Sơn văng tục với máy tính: Fuck... Một đám thối tha không biết xấu hổ.

Biên tập viên phụ trách giục bản thảo đứng ngay bên, thấy Dịch Viễn Sơn bị chọc ghẹo cũng buồn cười ra tiếng.

Dịch Viễn Sơn: "Đó là biên tập của tớ, toàn nói bậy bạ." Nãy anh ta tranh thủ chém Liêm Đường xong rồi quay qua sửa văn ngay nên đã nhờ biên tập đánh hộ một lúc, bọn này lại dám đào hố cho mình, vô sỉ.

Chương Kính Chi: "À..." Được rồi, còn tưởng tên này cũng có vấn đề chứ.

Lãnh Trạc: "Chắc máy tính bảng cũng bị biên tập tịch thu rồi nhỉ, ai bảo nợ bản thảo."

Dịch Viễn Sơn: "Bố mới nộp bản thảo rồi nhé! Bố tự do rồi! Mau kéo tin lại đi, không phải còn đang thẩm vấn Liêm Đường à?" Thành công lôi đề tài cũ lại.

Liêm Đường: "Còn định chơi game nữa không vậy?"

Chương Kính Chi lập tức xen ngang: "Không chơi, giải thích lại khúc nhà có tiểu kiều thê đi nào."

Lãnh Trạc: "Đúng, mau giải thích ngay."

Dịch Viễn Sơn: "Còn dám lừa bọn này là chăm Tiểu Tiểu à, cũng thủ đoạn ** lắm!"

Cuối cùng Liêm Đường không nói hai lời, chỉ lần lượt PK với cả ba. Gã thư sinh Dịch Viễn Sơn thì khỏi phải nói, Chương Kính Chi ít khi chơi game cũng bỏ qua, chỉ còn tên thầy dạy vi tính Lãnh Trạc là PK ngang tay, xong xuôi mới off game.

Về bên "vợ yêu" vậy.

Trong game, ba người.

"Mẹ, cuối cùng vẫn không chịu nói rõ chuyện vợ yêu bé nhỏ của cậu ta!"

"Vợ yêu cái rắm! Không chừng còn đang cưa người ta ấy!"

"Vợ yêu cái rắm! Tên đó bận như chó ấy, đào đâu ra thời gian rảnh mà đòi tìm vợ?!"

"Off."

"Off."

"Off."

Liêm Đường về lại phòng ngủ. Giờ đã hơn 12 giờ đêm, bé con trên giường còn đang say giấc, phỏng chừng sấm đánh cũng chưa chắc đánh thức cô được.

Liêm Đường ra kéo rèm cửa sổ, ngoài trời vẫn còn mưa, chỉ là đã thưa hơn lúc anh mới ra khỏi công ty rất nhiều.

Ôm nhóc con đang nằm cuối giường đặt lên đầu giường, tránh để khi ngủ vô tình đạp luôn "vợ yêu" của mình xuống đất.

Sáng sớm, Liêm Đường vừa đánh răng rửa mặt xong đi ra thì thấy Trình Tân cũng đang hé mắt ngáp dài, uể oải vươn vai duỗi người, ngủ ngon quá à.

Nhìn nhóc con ngáp mà còn nâng móng che miệng y như con người, chẳng hiểu sao Liêm Đường thấy buồn cười, trêu cô: "Chào buổi sáng, vợ yêu của anh." Cảm giác gọi vậy cũng hay đấy nhỉ?

Trình Tân giữ nguyên tư thế ngáp không nhúc nhích:............

Còn Liêm Đường thì trêu ghẹo xong đã bỏ vào phòng để quần áo thay đồ.

Trình Tân bẻ cổ ngóng theo nhưng chỉ thấy được bóng lưng Liêm Đường, trong mắt đầy:???

Ngủ một giấc tỉnh lại, thế giới thay đổi rồi?

Vợ yêu cái gì vậy!

Thói đời sa sút! Nay không bằng xưa!

Trai đẹp bây giờ đến cả mèo cũng chòng ghẹo!

Đến cả mèo cũng không buông tha.

Đáng sợ quá!

Cứ thế này, sớm muộn hồn phách mình cũng bị anh ta câu đi mất thôi!

Thật đáng sợ!

Phải giữ khoảng cách thôi!

Tình yêu vượt giống loài... Không thể có kết quả...

Nghĩ mà xót xa.

Chỉ mới được gọi một tiếng vợ yêu mà Trình Tân đã suy nghĩ miên man bất tận, thậm chí còn không nhịn được ảo tưởng đến ngày mình thật sự thành cô vợ nhỏ của anh. Sáng sẽ dịu dàng hiền huệ đeo tạp dề gọi anh dậy ăn cơm, nết na hiền thục đứng trước bếp cầm muôi đảo thức ăn...

E thẹn bẽn lẽn gắp thức ăn cho anh, sau đó anh sẽ nói: "Vợ à, anh còn muốn ăn nữa."

Sớm nọ, Trình Tân bị màn tự sướng trong đầu làm cho mặt đỏ tai hồng, vùi đầu trong chăn lăn qua lộn lại.

Mẹ ơi, càng nghĩ càng kích thích!

"Còn chưa xuống à?" Liêm Đường đã thay đồ xong, cầm cà vạt đi ra, không hề hay rằng câu "vợ yêu" của mình kia có sức nặng thế nào.

Bong bóng tim hồng của Trình Tân đã nổ tung như thế.

Được rồi, vừa nãy chỉ là nằm mộng ban ngày thôi.

Cô cũng chỉ là một bé mèo, bé mèo nhỏ đáng thương được nhận nuôi.

Trình Tân không thèm phản ứng lại Liêm Đường.

Liêm Đường cũng không để bụng. Anh đi tới khom người nhìn xuống giường, khóa chặt bé con trên giường: "Vợ yêu của anh còn định nằm ỳ trên giường đấy à? Được thôi, không sao. Với tư cách một người chồng, anh sẽ chuẩn bị bữa sáng, em cứ thong thả nằm tiếp nhé."

Trình Tân nhắm chặt mắt, trong lòng la hét điên cuồng: Làm làm làm cái gì vậy hả! Đến cả con mèo con cũng quyến rũ! Thật là quá đáng! Ngon thì hôn tôi đây này!

Mặc dù người ta vẫn chưa rửa mặt.

Sau đó, Trình Tân được một cái hôn thật.

Liêm Đường thơm thơm lên má Trình Tân, bóp bóp má cô rồi ra khỏi phòng ngủ.

Bỏ lại Trình Tân ngồi hóa đá trên giường.

Trời hỡi...

Trai đẹp đã... đã... hôn mình rồi! Còn tự xưng là chồng mình kìa! Gọi mình là vợ yêu kìa!

Được lắm, bắt đầu từ bây giờ, anh trai đẹp trai chính là chồng cô!

Là anh nói đấy!

Là anh nói đấy nhé!

Cái gì, nói đùa thôi á?

Tôi không nghe tôi không nghe, anh trai đẹp trai chính là chồng tôi! Ngay từ lúc này!

Anh ấy -- là người đàn ông của tôi! Chồng của tôi! Moah chụt chụt!

Trình Tân nhảy phốc xuống giường, lâng lâng ngây ngất bò vào nhà vệ sinh rửa chân lau mặt, còn gột mảng lông trước ngực sạch thật sạch, xong xuôi hết mới bình tĩnh ung dung ra khỏi phòng ngủ.

Bữa ăn sáng của cô, Liêm Đường đã chuẩn bị xong rồi.

Trình Tân: Chồng tui thật hiền huệ quá, không tệ, không tệ.

Bữa sáng của Liêm Đường thì đơn giản hơn, chỉ có một phần sandwich và một ly sữa bò ngàn năm không đổi, vô cùng đơn giản mộc mạc.

Có điều, so với thức ăn cho mèo của cô thì vẫn phong phú hơn nhiều...

Nhưng hôm nay cô cũng có sữa trong bữa sáng kìa, òa.

Liêm Đường uống hết ly sữa rồi đứng dậy chỉnh lại ống tay áo. Thấy Trình Tân đứng trước bát sữa nhìn mình, anh nói: "Bác sĩ nói mày không mắc chứng không dung nạp lactose có trong sữa, dù mấy bé mèo khác không thể uống sữa thì mày vẫn có thể dùng một ít. Nên sáng nay cũng chuẩn bị cho mày một ít, có phải thấy mình rất may mắn không hả?" Liêm Đường vừa nói vừa cảm thấy càng ngày mình càng thích lảm nhảm tâm sự với Tiểu Tiểu nhà mình... Không biết đây là thói quen tốt hay xấu đây?

Ôi, hạnh phúc ghê, có thể uống sữa rồi! Trình Tân nghe mà thầm cảm khái.

Khi cô còn ở trong tiệm thú cưng, nhân viên tiệm chưa từng cho các bé trong tiệm uống sữa tươi vì đại đa số mèo đều mắc chứng không dung nạp lactose trong sữa, ăn vào sẽ tiêu chảy. Nhưng có lần Vương Tuyết Mạn cho cô uống sữa bò, cô đã không cưỡng được sự cám dỗ, uống xong cũng không thấy có phản ứng gì không ổn.

Sau đó Liêm Đường nhận nuôi cô, mang cô tới bệnh viện làm kiểm tra. Bác sĩ nói cô không mắc chứng không dung nạp lactose, có thể uống một ít sữa.

Lúc ấy cô mới thấy mình thật may mắn.

Trình Tân cúi đầu hưởng thụ bữa sáng với sữa tươi của mình.

Càng uống càng hạnh phúc, bây giờ cô còn dễ thỏa mãn hơn hẳn khi làm người.

Liêm Đường ngồi nhìn cô uống hết non nửa bát sữa rồi mang bát đi rửa sạch, đổ nước vào hơn nửa bát, thêm thức ăn cho mèo, xong mới đứng dậy ra cửa.

Trình Tân biết anh phải đi làm.

Thời điểm Liêm Đường đổi giày có liếc thấy nhóc con đang ăn kia cũng đã lẽo đẽo theo mình. Cô đứng ngay vị trí đã đứng hôm trước, nhìn anh đi giày, cầm túi công văn lên.

"Nghe nói có mèo thích sữa chua đó, tối về trễ sẽ mua sữa chua cho mày nhé."

"Meow --" Quyết định đúng đắn đấy!

Trình Tân kêu meo meo vẫy đuôi.

Liêm Đường tặng lại một nụ cười: "Xem mày vẫy đuôi kìa, nom cứ như chó ấy." Anh vừa dứt lời, Trình Tân đã quật mạnh đuôi xuống đất ra chiều tự ái lắm.

Mới nãy thôi còn có thể nhìn ra tâm tình rất tốt trong mắt cô, nhưng giờ lại cảm thấy rất... lạnh...

Liêm Đường gãi mũi nói tiếp: "Tao sẽ nhớ mang sữa chua về."

Trình Tân thầm hứ một tiếng trong lòng, đợi Liêm Đường mở cửa rồi cũng xoay phắt người lại, thong thả bước về chỗ để thức ăn cho mèo.

Lên đường xuôi gió nhé anh trai đẹp trai, á, nhầm, chồng đại nhân.

Cửa vừa khép, Trình Tân đã vui vẻ nhảy lên sô pha lăn lộn mấy vòng mới bình tĩnh lại được.

Còn bày đặt kêu chồng đại nhân gì chứ, xí hổ chít mất! Ôi đỏ mặt rồi nè! Vui quá đi!

Trình Tân nằm lăn long lóc trên ghế có chừng ba phút mới dần bình tĩnh lại, vừa trưng ra bản mặt "vừa nãy không có chuyện gì hết á" vừa nhảy cái phóc xuống sô pha, đoan trang ăn tiếp thức ăn cho mèo.

Buổi sáng, Liêm Đường, Lãnh Trạc, Dịch Viễn Sơn phát hiện biến hóa trên mạng, kết hợp với lượng lớn phóng viên báo chí bu kín đòi phỏng vấn kia, đến trưa cả ba đều dành chút thời gian quý báu ngoi vào game, lần lượt mỗi người chém giết Chương Kính Chi một lần, giết đến độ anh chàng kêu la ầm ĩ không ngớt miệng.

"Đệt, tưởng tớ chơi game dễ dàng lắm hả?! Khổ sở mãi mới tăng được một cấp! Bây giờ lại phải luyện lại!

Liêm Đường: "Đáng đời."

"Đáng đời." Lãnh Trạc đeo mắt kính, tay khuấy cà phê. Sáng nay vừa vào lớp đã bị một đám sinh viên bu tới hỏi cả đống vấn đề ấm ớ, đủ loại đủ kiểu. Tâm hồn này đã dành cả cho sự học, nào còn hơi sức lo tới mấy thứ vớ vẩn đó.

Dịch Viễn Sơn: "Đáng đời." Hôm nay biên tập còn bảo anh ta phải tận dụng cơ hội này để tăng cường tuyên truyền đẩy mạnh tiêu thụ qua weibo, anh nào có thời gian rảnh rỗi đến thế?! Chơi game cũng cần tập trung dữ lắm đó có biết không hả?

"Anh tăng fan giúp mấy chú đó còn gì! Còn không mau tới cám ơn anh đi! Còn dám ăn hiếp anh! Ghen dị nhan sắc của anh! Người thích anh nhiều lắm nhé!"

Liêm Đường: "Anh đây còn cần cậu tăng fan giúp? Không vào showbiz là do sợ cậu không có cơm ăn thôi."

Lãnh Trạc: "Anh đây còn cần cậu tăng fan giúp? Không vào showbiz là do sợ cậu không có cơm ăn thôi."

Dịch Viễn Sơn: "Anh đây còn cần cậu tăng fan giúp? Không vào showbiz là do sợ cậu không có cơm ăn thôi."

Chương Kính Chi: "Tôi khinh!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.