Edit: Dương Lam
Nhưng khi cô mới chạy tới cửa phòng, còn chưa kịp chui qua ô cửa, Tiểu Bảo đã chạy tới nhanh tay túm được chót đuôi cô, khiến Trình Tân đang lao người về trước không kịp đề phòng, đau đớn kêu ré lên.
Tống Nguyệt nghe thấy tiếng Trình Tân kêu, nhíu mày cất giọng nói một câu với Tiểu Bảo: "Không được bắt nạt mèo."
Trên lầu, Tiểu Bảo đã bắt được Trình Tân, đứng bên cầu thang nói vọng xuống: "Con không bắt nạt nó, con đang chơi với nó mà! Con thích bé mèo mèo, mèo mèo đáng yêu lắm." Vì ba mẹ không thích nuôi thú cưng, nên đây là lần đầu tiên Tiểu Bảo được tiếp xúc với một bé mèo thế này, thằng bé thấy thích thú vô cùng, bắt được rồi thì không nỡ thả ra.
"Thế sao con mèo kêu ré lên vậy?"
"Bé mèo không muốn chơi với con."
Tống Nhã nghe vậy, cười nói: "Thôi đừng để ý nó nữa, cứ để nó chơi đi."
Tiểu Bảo thấy mẹ không nói tiếp, mới nhẹ giọng nói với Trình Tân: "Mèo à, mèo đừng chạy nữa, chơi với Tiểu Bảo nhé."
Trẻ con không khống chế được sức lực, làm một con mèo, Trình Tân cực kì không muốn phối hợp, nhưng cũng chỉ có thể trách mình chạy chậm, đành ấm ức bị Tiểu Bảo ôm đi.
Tiểu Bảo ngồi quỳ trên sàn, tay đặt trên bàn, một tay ôm Trình Tân, tay kia cầm khăn giấy định lau miệng cho Trình Tân, chơi trò gia đình, tự biên tự diễn, đắm mình trong thế giới riêng.
"Bảo bối, xem miệng em đầy thức ăn kìa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-yeu/2127828/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.