Edit: Dương Lam
Trình Tân say giấc nửa tiếng mới ngáp dài mở mắt, phe phẩy cái đuôi nhỏ dợm bước lại gần tay vịn ghế, sau đó hít sâu dùng hết sức nhảy lên tay vịn, hơi loạng choạng, rồi cũng không giữ được thăng bằng mà lộn một vòng trượt khỏi ghế, cú ngã này giúp cô hoàn toàn tỉnh táo lại, lắc lắc đầu, hé mắt, lại duỗi chân sau từ tốn hạ người tiếp đất.
Ngáp thêm cái nữa.
Tự Trình Tân cũng đã nhận ra, cô ham ngủ quá rồi.
Cứ có cơ hội là ngủ được ngay.
Trình Tân chui qua ô cửa nhỏ, tìm tới bát đồ ăn mèo trong phòng khách, uống mấy hớp nước, ăn ít đồ ăn, tự tưởng tượng như đang ăn khoai tây chiên, nhai đậu phộng, ngon miệng giòn tan...
Ăn được gần nửa bát rồi yên lặng leo ra thành gỗ sau sofa, cô đã quan sát kĩ vị trí này, người bình thường sẽ không nhìn thấy, trừ khi đứng trên sofa quay ra sau cúi đầu nhìn kĩ mới phát hiện ra được, nên Trình Tân yên tâm nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi.
Ăn uống no đủ, ngủ một giấc, sung sướng làm sao.
Mấy ngày nay đều trôi qua như thế, anh đẹp trai không về nhà nữa, Trình Tân thấy rất mất mát, vì trong nhà hầu như không còn ai cho cô bám theo hoặc chơi với cô, tẻ nhạt vô cùng.
Nhưng hôm nay nhà họ Liêm có khách tới.
Tống Nhã đứng trước cửa, nhìn em gái dẫn theo cháu ngoại tới gần, cười gọi: "Sao bây giờ mới đến, làm chị chờ nãy giờ."
Em gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-yeu/2127827/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.