Hai tay Tô Lâm Thanh để trên đầu gối. 
Ngồi cực kỳ ngoan ngoãn. 
Cậu rụt rè liếc nhìn Diệp Hiệt một cái, há miệng nhận sai: "Không phải lỗi của tui." 
Diệp Hiệt yếu ớt tựa người vào đầu giường bệnh, yên lặng nhìn chằm chằm Tô Lâm Thanh. 
Tô Lâm Thanh cắn răng, vén vạt áo thể thao của minh lên, lộ ra bụng nhỏ rắn chắc bóng loáng như ngọc, hất đầu: "Hít đi!" 
Diệp Hiệt không thở nổi. Đường đường là bá đạo tổng tài chiến thắng sự trừng phạt của 'Thiên Đạo', vậy mà suýt chút nữa đã bị động tác này của Tô Lâm Thanh tiễn về trời. 
Anh nhanh chóng duỗi tay kéo vạt áo Tô Lâm Thanh xuống: "Em làm cái gì vậy?!" 
Tô Lâm Thanh khó hiểu: "Cho anh hít bụng." 
Diệp Hiệt: "?" 
Tô Lâm Thanh: "?" 
Diệp Hiệt-suýt chút nữa chảy máu não vừa định nói mình không phải là biến thái, nhưng anh đột nhiên ngớ ra, mỗi khi mèo nhà mình làm chuyện ngu ngốc đều sẽ ngoan ngoãn giơ bụng mặc anh vùi mặt vào đám lông trên bụng nó. 
Bình thường Đại Bạch Meo rất ghét ai chạm vào bụng nó, ngay cả chải lông bụng cho nó Đại Bạch Meo cũng sẽ giãy giụa rất mạnh, ôm cánh tay Diệp Hiệt điên cuồng mà cắn, khiến anh chỉ có thể đeo bao tay tránh bị cắn. 
Chỉ những khi gây họa Đại Bạch Meo mới có thể hạ mình lộ cái bụng quý lấy lòng anh. 
Đây là phương thức nhận lỗi của Đại Bạch Meo. 
Diệp Hiệt im lặng một lúc lâu, nói: "Em bây giờ là người." 
Tô Lâm Thanh mở to hai mắt: "Anh ghét bỏ tui?!" 
Diệp Hiệt: "Không phải..." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-vi-anh-ma-rau-thui-ruot/239117/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.