Lúc Diệp Hiệt tỉnh lại đập vào mắt đầu tiên là trần nhà đơn sơ.
Trần nhà mộc mạc thế này, hẳn là bệnh viện.
Anh quay đầu muốn đánh giá cảnh vật xung quanh, đột nhiên một khuôn mặt tinh xảo gần như không có khuyết điểm lọt vào mắt anh.
Hô hấp Diệp Hiệt như ngừng lại, ký ức trước khi ngất xỉu lại hiện về.
Mèo của mình... hình như biến thành người?
Thiếu niên xinh đẹp cuộn tròn bên người Diệp Hiệt, tựa hồ cảm nhận được Diệp Hiệt đã tỉnh, cổ họng vang lên tiếng rầm rỉ nhỏ bé.
Diệp Hiệt hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, thầm nhẩm đếm mấy chục giây, sau đó lần nữa mở mắt ra.
Đập vào mắt Diệp Hiệt vẫn là khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên kia.
Diệp Hiệt lại lần nữa hít sâu, nhắm mắt.
"Mèo lớn, anh chơi cái gì đó? Một hai ba nháy mắt sao?" Giọng nói mềm mại ngân dài của thiếu niên vang lên bên tai Diệp Hiệt.
Diệp Hiệt mở mắt, nhìn Đông nhìn Tây.
Anh thở phào nhẹ nhõm khi thấy trong phòng không có ai khác.
Khoan, từ từ, phòng bệnh này có máy theo dõi không? Nếu là phòng chăm sóc đặc biệt thì có lẽ có!
Đôi mắt Diệp Hiệt ngay lập tức trở nên sắc bén.
Nhưng anh còn chưa kịp sắc bén xong thì móng vuốt thiếu niên... à quên, bàn tay mượt mà trắng nõn của thiếu niên nhẹ nhàng cào một cái lên trái Diệp Hiệt.
"Mèo lớn, anh nói chuyện đi chứ? Anh bị câm rồi hả?"
Tui cào, tui cào này.
Diệp Hiệt xác nhận, thiếu niên xinh đẹp mắt hai màu này thật sự là mèo của anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-vi-anh-ma-rau-thui-ruot/239116/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.