Dưới cantin lúc này mọi người xếp hàng mua cơm cũng rất đông.
Trước bàn ăn của Dương An Đình...
“Cậu chắc cậu ăn hết chứ?” – Dương An Đình nghi hoặc nhìn Chu Thiên Ân.
“Đương nhiên ăn hết mới gọi chứ. Tôi là kiểu người sống vô cùng lành mạnh và biết tiết chế, không bao giờ hoang phí luôn nhé.”
Ok, anh sống lành mạnh, anh không hoang phí, anh biết tiết chế.
Tại sao dương An Đình lại hỏi câu đó ư?
Tại vì phần cơm của Chu Thiên Ân đầy ú ụ , chắc phải gấp rưỡi, à không, gấp đôi xuất cơm bình thường mọi người ở đây ăn đó.
“Cậu không ăn lạc à?” – thấy Dương An Đình chăm chú gắp mấy hột lạc ra chỗ trống khay cơm, Chu Thiên Ân thắc mắc hỏi.
“Ừm, không thích ăn với cơm.”
“Ồ, vậy đưa đây tôi ăn cho.”
Dương An Đình ngạc nhiên nhìn hành động của Chu Thiên Ân.
Đối với cậu hành động này quá thân thiết, không giống như kiểu cậu và Chu Thiên Ân, cậu mới gặp anh và ngày hôm qua thôi, bạn bè cũng chưa đến mức thân mà ăn lại của nhau thế chứ.
Nhìn gương mặt ngốc lăng vẻ ngạc nhiên của Dương An Đình, Chu Thiên Ân bỗng cảm thấy con người này dường như không thể giấu được cảm xúc của chính mình, mọi cảm xúc đều viết hết lên vẻ mặt của cậu rồi từ khó chịu, tức giận cho đến ngạc nhiên đều viết hết lên mặt cậu.
“Sao thế?” – Chu Thiên Ân hỏi.
“Cậu không cần ăn hộ tôi đâu.”
“Tại sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-nho-noi-quau-that-dang-yeu/2825644/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.