Dưới cantin lúc này mọi người xếp hàng mua cơm cũng rất đông.
Trước bàn ăn của Dương An Đình...
“Cậu chắc cậu ăn hết chứ?” – Dương An Đình nghi hoặc nhìn Chu Thiên Ân.
“Đương nhiên ăn hết mới gọi chứ. Tôi là kiểu người sống vô cùng lành mạnh và biết tiết chế, không bao giờ hoang phí luôn nhé.”
Ok, anh sống lành mạnh, anh không hoang phí, anh biết tiết chế.
Tại sao dương An Đình lại hỏi câu đó ư?
Tại vì phần cơm của Chu Thiên Ân đầy ú ụ , chắc phải gấp rưỡi, à không, gấp đôi xuất cơm bình thường mọi người ở đây ăn đó.
“Cậu không ăn lạc à?” – thấy Dương An Đình chăm chú gắp mấy hột lạc ra chỗ trống khay cơm, Chu Thiên Ân thắc mắc hỏi.
“Ừm, không thích ăn với cơm.”
“Ồ, vậy đưa đây tôi ăn cho.”
Dương An Đình ngạc nhiên nhìn hành động của Chu Thiên Ân.
Đối với cậu hành động này quá thân thiết, không giống như kiểu cậu và Chu Thiên Ân, cậu mới gặp anh và ngày hôm qua thôi, bạn bè cũng chưa đến mức thân mà ăn lại của nhau thế chứ.
Nhìn gương mặt ngốc lăng vẻ ngạc nhiên của Dương An Đình, Chu Thiên Ân bỗng cảm thấy con người này dường như không thể giấu được cảm xúc của chính mình, mọi cảm xúc đều viết hết lên vẻ mặt của cậu rồi từ khó chịu, tức giận cho đến ngạc nhiên đều viết hết lên mặt cậu.
“Sao thế?” – Chu Thiên Ân hỏi.
“Cậu không cần ăn hộ tôi đâu.”
“Tại sao?”
“Chúng ta có phải bạn bè thân thiết gì đâu, cậu làm thế này làm tôi không thoải mái cho lắm.”
“con người này sao bảo thủ thế chứ”, Chu Thiên Ân nghĩ.
“Này Dương An Đình, cậu thế này làm tôi đau lòng lắm nha. Cậu nghĩ xem, có thể bây giờ chúng ta chưa phải bạn thân nhưng sau này cũng có thể lắm chứ. Cùng lớp lại còn cùng bàn nên tôi muốn tăng tình hữu nghị thôi. Ai da … An Đình của tôi làm tôi đau lòng quá đi.”
“Xin lỗi tôi không cố ý làm cậu đau lòng gì đó đâu. Với lại tôi không phải đồ của cậu nên đừng gọi An Đình của tôi.”
Không hổ là học sinh giỏi nha, nắm bắt trọng điểm rất tốt.
“Ò, biết rồi. Tại tôi xúc động quá thôi. Với lại, tôi rất tiết kiệm nên cảm thấy cậu bỏ đi rất lãng phí thôi. Ông nội tôi luôn bảo phải biết trân trọng đồ ăn nên tôi quen rồi.”
“Vậy sao? Xin lỗi, nhưng tôi không quen cho lắm.”
Mặc dù lúc trước cậu với Hà Tuấn như thế là bình thường, nhưng với bạn mới quen thì vẫn không nên cho lắm.
“Không sao, bạn bè như vậy bình thường mà. Tôi muốn thân quen với cậu hơn thôi, cậu là bạn cấp 3 đầu tiên của tôi đó.”
Mọi khi Dương An Đình chỉ ăn bữa cơm trung bình trong khoảng mười phút mà hôm nay tốn đến tận hai mươi phút. Con người kia làm cậu hao tổn thời gian quá đi mà.
Sau hai mươi phút thì bữa cơm giữa hai bạn học “ người lạ muốn thân quen” cũng đã hết thúc. Hai người nhanh chóng trở lại lớp học.
“Này An Đình, ăn xong buổi trưa cậu làm gì?”
“Đi ngủ.”
“Sao cậu ngủ nhiểu thế?”
“Kệ tôi, buổi trưa không ngủ thì buổi tối tôi sẽ buồn ngủ. Thói quen khó đổi.”
Sau khi về lớp Dương An Đình lập tức gục xuống bàn ngủ. Chu Thiên Ân để cho cậu ngủ không trêu ghẹo gì nữa.
Gương mặt của Dương An Đình lúc ngủ trông lại rất hài hòa, không còn vẻ lạnh lùng, không còn vẻ cau có.
Da cậu ấy rất trắng, mi mắt rất dài và đều, cậu ấu thực sự rất thích ngủ, lúc ngủ có vẻ trông rất thư thái nữa. Chu Thiên Ân nhìn cậu ngủ bất giác cười “ chú mèo này hay xù lông mà lúc ngủ cũng đáng yêu ra phết đấy. Nhìn kĩ mới thấy gương mặt cậu ta thực ra ưa nhìn hơn mình tưởng nha”.
Bỗng trong lúc suy nghĩ vu vơ anh lại nảy ra ý niệm xấu với gương mặt này. Nụ cười dịu dàng kia dần trở nên gian manh.
Lúc một đám bạn đi ăn xong về nhao nhao nói chuyện đi vào lớp thấy hai cậu bạn bàn cuối một ngủ, một nghịch điện thoại, hai người đó đương nhiên là lớp trưởng và lớp phó học tập lớp mình rồi.
Công nhận hai cậu bạn học sinh giỏi này cũng thân nhau ra phết ấy chứ. Xong lại thấy lớp trưởng của bọn họ dơ tay lên miệng làm động tác “suỵt” ý chỉ họ yên lặng chút sau đó tặng cho họ một nụ cười thân thiện vô cùng làm cho trái tim bao nữ sinh ở đó lỡ đi một nhịp.
Trời ạ, sao lại có người vừa học giỏi vừa đẹp trai thế chứ. Nhưng cậu ta làm động tác đó là vì ai? Đương nhiên là vì cậu bạn lớp phó học tập đang ngủ bên cạnh rồi.
Chốc lát các cô đều thấy hai cậu bạn này nhìn cũng thật đẹp đôi quá đi! Tốt nhất chúng mình chỉ nên ngưỡng mộ thôi, tự nhiên muốn đẩy thuyền ghê ta ơi.
Khoảng một tiếng sau Dương An Đình tỉnh dậy. Nhưng mà cậu cảm thấy có gì đó lạ lắm. lúc cậu tỉnh dậy vẫn còn hẳn gần mười lăm phút nữa mới vào lớp nhưng cả lớp đã đến gần đông đủ cả rồi.
Cậu ngước đầu lên chưa được bao lâu, sau đó thò tay vào cặp sách lấy quyển vở lát nữa học, những ánh mắt kia lại đổ dồn về cậu nhiều hơn. ‘bộ mặt mình dính gì hả ta’, cậu thầm nghĩ sau đó lấy điện thoại ra soi mặt.
Gì đây???
Hai chiếc ria rồng được ai đó vẽ hiên ngang ngự trị trên mặt cậu. Là ai đã vẽ? Khỏi cần nghĩ, còn ai trồng khoai đất này, đương nhiên là anh bạn cùng bàn thân thiện kia của cậu rồi. Cậu đưa ánh mắt tóe lửa sang liếc nhìn Chu Thiên Ân, tác giả của bộ ria hết sức “oai phong” này.
Đương sự lúc này đang cười ngả nghiêng suýt té ghế mà không hề biết mình đang bị ai đó nhìn đến bỏng mắt. Dương An Đình nghiến răng nói:
“Chu . Thiên. Ân. Cậu xong đời rồi.”
Nói xong Dương An Đình cầm quyển vở Klong mới cứng khổ A4 300 trang dày cộp đang cầm trên tay nện một cái vào đầu Chu Thiên Ân.
Anh có nhận ra nhưng lúc đó đã muộn mất rồi, có tránh nhưng tránh không kịp liền bị ăn một trưởng trời giáng của ai kia vào đầu đau điếng. Mặt người đó tim bặt lại, sát khí bốc lên ngùn ngụt.
May mà đây là ở trường nên Dương An Đình chỉ đánh anh có một cái sau đó nhanh chóng đi rửa mặt.
Công nhận cú ban nãy đau thật, may mà anh tránh kịp nên vào đầu chứ không vào mặt. mặc dù vẫn bị ăn chưởng nhưng vào đầu vẫn còn hơn là tổn hại gương mặt đẹp trai này.
Nghĩ lại thế nào anh lại thấy mình còn may chán, mà vẻ mặt giận tím người còn có cả xấu hổ lúc nãy của Dương An Đình rất đáng để anh thưởng thức nha, ăn một chưởng cũng đáng ấy chứ.
Khoảng mười phút sau Dương An Đình về lớp. may vết ria vẽ bằng bút nước nên dễ rửa hơn bút bi, mặc dù vậy nhưng cậu vẫn phải tốn không ít thời gian để chắc chắn nó được sạch hoàn toàn.
Vừa hồi trưa ăn cơm cậu còn suýt cảm động vì hành động của ai kia, cậu còn nghĩ có thể sau này thành bạn tốt với ai kia , ai kia nói có gì mà muốn làm bạn cùng nhau giúp đỡ.
Thế mà mới qua có hơn một tiếng sau khi ăn trưa xong thôi hắn lại dở trò trêu cậu rồi.
Hữu nghị cái con khỉ khô nhé, ông đây mới không thèm.
Dương An Đình bước vào lớp mặt đã hòa hoãn hơn trước nhưng vẫn không khỏi giấu đi sự tức giận. Cậu bước vào chỗ ngồi hỏi Chu Thiên Ân:
“Cậu còn ghi thù tôi? Không phải lúc đó tôi đã nói là tôi sẽ chịu trách nhiệm rồi à, cậu muốn gì thì nói nhanh lên.”
“Ghi thù á? No no no, tôi là người cực kỳ ưa chuộng hòa bình nha. Còn cái lời hứa của cậu thì hiện tại tôi chưa muốn gì hết nên để sau nhé.”
“Thế sao từ sáng giờ cậu toàn trêu tôi?”
“Tôi chỉ… ờm… dù sao vừ nãy cậu cũng đập tôi một cái rõ điếng, chúng ta coi như huề nha, haha.”
“Cái tên này hết sống lành mạnh xong lại yêu hòa bình nghe ra thì tốt phết nhỉ, mà xem ra cái nết chả ra sao”, Dương An Đình chán ghét nhìn Chu thiên Ân nghĩ.
Vố này nhất định phải trả, đánh cậu ta do cậu ta đáng đánh, nhất định phải làm cậu ta mất mặt một lần mới được!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]