Chu Thiên Ân bất giác tự đưa mình vào trầm tư lúc nào không hay. 
Không sai, chiếc logo trên khăn đó là của nhãn hiệu thời trang riêng do mẹ anh đứng đầu, chiếc logo đó cũng do mẹ anh thiết kế. 
Đặc biệt, chiếc logo đó chỉ được may trên quần áo được thiết kế riêng của người nhà họ Chu. 
Hoa Linh Lan, biểu tượng của hạnh phúc! 
Thời trẻ khi còn đi du học ở Pháp mẹ anh đã đặc biệt thích loài hoa này. 
Hơn nữa, màu sắc cùng kiểu dáng của chiếc khăn cũng trùng hợp. 
Năm đó mẹ làm cho chị anh và anh mỗi người một cái, song cái của anh đã bị đánh mất. Không hẳn, là anh đã tặng nó cho người khác. 
Chu Thiên Ân hồi tưởng lại quá khứ, hồi nhỏ, lúc anh được vệ sĩ đưa đi công viên chơi tình cờ gặp được một em trai nhỏ đang đứng ở chỗ ít người khóc thút thít. 
Anh cảm thấy thật đáng thương nên đã lại gần muốn dỗ bé, ai dè em trai nhỏ rất đáng yêu, cũng rất ngoan ngoãn, còn rất nghe lời anh. 
Em trai nhỏ lạc bố mẹ nên hình như rất hoảng sợ, lúc đó anh biết chút ít về khu vui chơi nên đã nhanh chóng tìm được. 
Từ lâu anh đã luôn muốn có em trai hoặc em gái nhưng mẹ anh mãi không cho, hôm ấy anh không nhịn được mà nhìn ngắm em trai nhỏ thật nhiều. Chỉ là sau khi em trai nhỏ tìm được bố mẹ thì vệ sĩ báo anh phải về để đi học thêm, anh còn chưa kịp tạm biệt em trai 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-nho-noi-quau-that-dang-yeu/2825604/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.