Chương trước
Chương sau
Thật ra Thẩm Chi Phồn không quá hiểu về chuyện đối xử với các cô gái, tuy rằng trước kia cũng đã từng rồi, nhưng cái vị trước mặt này quá nhiệt tình khiến cậu cảm thấy khó có thể xử lý được.
Cậu nhìn Thẩm Chi Nhu đứng phía sau lưng, không hiểu rõ cuối cùng đây là chuyện gì.
"Người này là bạn học của em... Cái đó, em mời cậu ấy về nhà chơi."
Thẩm Chi Nhu kéo Dịch Giai ra sau lưng mình, nhỏ giọng nói, vừa nói vừa nhìn sắc mặt của Thẩm Chi Phồn.
Những lúc anh trai cô tức giận thật sự là có chút dọa người.
Nhưng mà đương nhiên Thẩm Chi Phồn không có tức giận, cậu cũng không tâm trạng nào chỉ vì chuyện này mà tức giận, dù sao thì lúc này cậu cũng hồn bay phách lạc rồi.
Vị trí mà ban nãy Ngôn Sóc hôn lên vẫn còn nóng bỏng, cho dù đấy chỉ là nụ hôn chuồn chuồn lướt nước mà thôi, cũng đã khiến thân thể cậu cứng ngắc, đầu óc cũng hoàn toàn tắt máy luôn rồi!
Cậu mất hồn mất vía rất lâu, đi được nửa đường thì ngừng lại, đứng trên cầu thang ngoắc tay với Thẩm Chi Nhu.
"Em lên đây đi, anh có việc muốn hỏi em."
Thẩm Chi Nhu bị dọa khóc rồi.
Dịch Giai xoa xoa mặt Thẩm Chi Nhu: "Làm sao mà nhìn Nhu Nhu giống như đang sợ hãi thế?"
Thẩm Chi Nhu mặt mày hoảng hốt trả lời: "Lần cuối anh của mình lộ ra cái vẻ mặt mặt chính là lần nhà của bọn mình bị nổ."
Dịch Giai: "???"
Thẩm Chi Nhu đẩy Dịch Giai ra, có chút không yên lòng đứng im một lúc lâu.
Thẩm Chi Phồn ngồi trước bàn học, thật ra phòng của cậu không lớn, ngoại trừ căn phòng chứa đồ ở dưới lầu thì phòng của cậu khá nhỏ.
Bên trong phòng không có vật trang trí gì, thật sự rất đơn giản, ngoại trừ tấm thảm thật dày trong phòng, bởi vì Thẩm Chi Phồn có chút sợ lạnh, nhưng lại thích đi chân trần trong phòng.
Thẩm Chi Nhu nơm nớp lo sợ đi vào phòng đóng cửa lại, càng suy nghĩ càng thấy hình như bản thân mình không có làm ra chuyện gì, run run rẩy rẩy gian nan nói chuyện.
"Anh à, em.... cái kia, Giai Giai chính là... người bạn đặc biệt...."
Thẩm Chi Phồn quay đầu lại nhìn, có chút nghi ngờ khó hiểu: "Giai Giai là ai?"
Thẩm Chi Nhu nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy có lẽ anh ấy không phải vì chuyện này, cô dừng một chút, đột nhiên hỏi: "Anh à, có phải là đột nhiên nhớ ra?"
Thẩm Chi Phồn sửng sốt, sau đó lắc lắc đầu: "Không có."
Thẩm Chi Nhu lại nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng nói chuyện: "Em thấy anh hình như không được vui, còn tưởng là anh nhớ lại những chuyện trước kia."
"Không phải là anh không vui, anh chỉ là...."
Thật sự vui vẻ, vui vẻ đến khiếp sợ.
Thẩm Chi Phồn kịp dừng lại lời nói đến bên miệng, nhẹ nhàng ho một tiếng: "Trước kia anh luôn không vui vẻ sao?"
"Cũng tạm được," Thẩm Chi Nhu nhớ lại một chút, "À, chủ yếu là do em không biết bình thường anh đang làm những chuyện gì...."
"Có lẽ trước kia anh rất bận," Thẩm Chi Phồn nhìn thoáng qua bàn học của mình, sau đó bỗng nhiên mới phản ứng kịp, "Không, không phải anh muốn nói với em cái này, anh muốn hỏi em một chút...."
Thẩm Chi Nhu cảm thấy khó hiểu.
"Trước kia, anh với Ngôn Sóc Tướng quân là quan hệ như thế nào?"
"Trước kia?" Thẩm Chi Nhu chớp mắt một cái, "Trước kia hai người có biết nhau sao? Em không biết nha? Anh chưa từng nhắc đến với em."
Thẩm Chi Nhu không biết quann hệ giữa cậu và Ngôn Sóc.... Cậu nhíu nhíu mày.
Thẩm Chi Phồn thở dài một tiếng, phẩy phẩy tay với Thẩm Chi Nhu.
"Em xuống dưới đi."
Thẩm Chi Nhu theo bản năng muốn hành lễ, dù sao trước kia cô đối với anh trai mình là thái độ khúm núm nịnh bợ, trong nhà Thẩm Chi Phồn chính là đại gia trưởng, nắm trong tay số tiền tiêu vặt của cô.
Lại nói thêm, sau khi anh trai cô mất trí nhớ thì cô cảm thấy thật mới mẻ, tuy rằng anh trai đã quên đi rất nhiều chuyện, nhưng nhìn qua thật sự là có chút vui vẻ.
Cô vừa định đi xuống lầu, nhưng lại chợt nhìn thấy bóng lưng buồn bã của Thẩm Chi Phồn, nghĩ ngợi cô lại đi lên, định đi lên ôm lấy bóng lưng của anh trai.
"Anh à.... Ai nha đau đau đau!!!"
Thẩm Chi Phồn: "........"
Cậu xoa xoa bả vai cho cô, "Anh đề nghị là những lúc anh ngồi ngẩn người thì không nên tùy tiện đến gần, dường như bây giờ anh không thể nào khống chế được bản thân mình nữa rồi!"
Thẩm Chi Nhu cảm thấy vô cùng hối hận, khóc chít chít nói: "Không phải là em đau lòng anh sao, em mới không muốn ôm ôm anh, anh lại như vậy là sao, em không phải con gái sao, hay là không phải em gái ruột của anh?"
"Là là là..."
".... Đây là muốn lấy tiền tiêu vặt tháng này."
Thẩm Chi Phồn nghĩ nghĩ cái gì, gật gật đầu, nhưng mà lại dừng một chút để hỏi: "Nhưng mà tài chính của chúng ta chỉ có một nguồn thu nhập thôi hả?"
Thẩm Chi Phồn có một túi tiền, bên trong là một tấm thẻ, thật ra thì mật khẩu anh cũng không nhớ được.... Nhưng mà thanh toán giao dịch có thể dùng quét mống mắt, lần trước cậu thử nhìn thì quả thật bên trong có không ít tiền."
"Cái này thì sao mà em biết rõ được, nhưng mà trước kia còn ở khu Đế Tước em có thấy anh sẽ cát một ít thẻ vào két bảo hiểm, a không khôn không," bỗng nhiên Thẩm Chi Nhu nhớ đến cái gì đó rất quan trọng, chính là không biết tên gọi là gì, gấp đến độ điên cuồng, "Ai anh anh anh anh anh, bỗng nhiên em nhớ rồi, là cái đó, cái đó."
Đương nhiên Thẩm Chi Phồn không có khả năng nghe hiểu ngôn ngữ huyền diệu như vậy, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt kích động của Thẩm Chi Nhu cũng khiến anh có chút khẩn trương: "Cái gì, cái nào???"
"Nhật ký!" Thẩm Chi Nhu nói nhanh đến nỗi muốn cắn đầu lưỡi của mình, "Nhật ký đó anh, ngày trước anh có viết nhật ký!"
Thẩm Chi Phồn cảm thấy yết hầu mình khá căng thẳng.
Nhật ký, cậu có thói quen viết nhật ký, nhưng không phải ngày nào cũng viết.
Có nhật ký, vậy có phải là sẽ hiểu biết hơn rất nhiều thứ rồi không?
"Em chưa từng thấy qua anh viết cái gì trong nhật lỳ, nhưng mà em thấy anh thường xuyên viết!" Thẩm Chi Nhu có chút kích động, "Ai nha, anh nói xem có phải là xem xong thì sẽ nhớ lại rất nhiều thứ không?"
"Nhưng mà anh chưa từng thấy thứ gì giống như nhật ký," nói xong Thẩm Chi Phồn thử mở ngăn kéo bàn học ra, có thể là vừa mới chuyển đến không lâu, nên nơi này cũng không có nhiều thứ, "Anh...."
"Hay là vẫn còn trong nhà cũ, đó là căn phòng nhỏ đầu tiên chúng ta mua được, cũng là nơi có nhiều tỉnh cảm, nên vẫn còn nhiều thứ để ở đó."
Thẩm Chi Phồn gật gật đầu, sau đó cầm lấy áo khoác bành tô khoác lên: "Trước kia chúng ta ở đâu nhỉ?"
"Số 32 khu Đế Tước."
Thẩm Chi Nhu mấp máy môi, có chút khẩn trương mà hít vào một hơi.
"Bây giờ anh qua đó xem luôn."
Cảm giác mất trí nhớ thật sự không tốt chút nài, tùy rằng dường như chỉ trải qua một giấc ngủ, cái gì cậu cũng có trong tay rồi.
Danh dự, địa vị, tiền tài, thậm chí... thậm chí là Ngôn Tướng quân đã thầm mến từ nhỏ.
Trên thế giới này có điều gì tốt đẹp hơn so với việc vừa ngủ dậy thì mọi thứ đều trở thành sự thật chứ?
Nhưng mà cũng không hề tốt giống như trong tưởng tượng, bây giờ mỗi bước đi của cậu giống như là dẫm trên bông, thật mềm mại, thật tốt đẹp, nhưng mà không nhìn rõ, giống như là không thể hiểu được tương lai sau này sẽ như thế nào!
Có lẽ là thật sự tốt đẹp, điều này càng khiến cậu sợ hãi hơn, sợ rằng bước tiếp theo là hụt chân.
Cảm thấy rằng, nhất định là trong hiện thực này... còn có một thứ gì đó, bị chôn giấu rất sâu, bị xiềng xích gắt gao trói buộc, giấu ở một nơi mà cậu không thể nhìn thấy được.
- --
Ngôn Sóc cơi áo khoác bành tô ra, theo quán tính anh muốn bật đèn lên, nhưng mà khi tay anh chưa chạm vào thì ánh đèn đã sáng lên.
Dường như chỉ trong tích tắc, ngón tay anh đã chạm đến khẩu súng lục đặt bên hông. Bên tai không hề bỏ qua một tiếng động nào, nhất là có tiếng hít thở nhẹ nhàng, đợt đến khi ngọn đèn một lần nữa tắt đi, họng súng đen ngòm chính xác nhắm ngay người trước mặt.
Người nọ trực tiếp đưa hai tay lên cao.
"Thả lỏng thả lỏng, là ta đây."
Mỹ nhân trẻ tuổi xinh đẹp bị dọa sợ đến nỗi bong bóng trong miệng cũng nổ luôn rồi.
"Đừng làm vị hôn thê mảnh mai xinh đẹp của ngài hoảng sợ chứ."
Nhưng mà Ngôn Sóc vẫn không hề hạ súng xuống, ánh mắt nheo lại bước đến gần.
"Tâm tình của Điện hạ thật tốt, đem toàn bộ cao tầng của Đế quốc quây lại giống như một con quay không ngừng nghỉ."
Olivia vừa nhai kẹo cao su, vừa cong môi cười một cái.
"Không có cách nào nha, nếu không làm một vụ mất tích ồn ào lên thì nhất định ta sẽ bị Thẩm Chi Phồn, thần không biết quỷ không hay, giết chết lúc nào không biết!"
Ngôn Sóc nghe xong mà ngây ngẩn cả người.
"Hắn ta với anh trai ta là một giuộc, đương nhiên ngài không rõ rồi," Olivia cười cười với anh, "Hai vị anh cả của ta đều là ma quỷ tà ác không có ý tốt, nhất là cái vị kia... trong tay Thẩm Chi Phồn chính là một lưỡi dao sắc bén, ấy, nhìn biểu cảm của ngài kìa, thì ra ngài không biết gì sao?"
Đứng ở một phía nghe câu chuyện Hoàng thất tranh đấu thật sự rất là chấn động lòng người.
Nhưng mà vì sao... cái chuyện đó có liên quan gì đến Thẩm Chi Phồn?
"Lúc này ta giống như bước trên băng mỏng," khóe miệng Olivia cụp xuống, "Nếu không phải thuật thôi miên có tác dụng với Thẩm Chi Phồn 'tử cơ' thì có lẽ ngài chỉ có thể gặp ta ở Địa ngục thôi, mà không, có lẽ là Thiên đường đi, ngài sẽ lên Thiên đường chứ?"
Ngôn Sóc lẳng lặng nhìn Olivia, chân mày gắt gao nhíu lại.
"Nếu Điện hạ có lòng, tôi đề nghị ngài vẫn nên nói thẳng ra."
"A! Được thôi." Olivia lại thổi một cái bong bóng, đôi mắt hơi hạ xuống, lông mi nhẹ nhàng rũ xuống khiến cho đôi mắt của cô như sâu hơn, "Vị anh cả kia của ra, chính là Đại Điện hạ Ferdinand mà các ngươi tôn quý, đang có một bí mật âm ưu tạo phản, thông đồng với địch bán nước... Đáng tiếc là anh ta không quá cẩn thận nên đã bị ta phát hiện ra."
"Anh hai của ta là một tên đần độn, không có một chút chính kiến của bản thân, về phần khác... Thứ lỗi cho ta nói thẳng, những anh em còn lại đều là những phế vật, mẫu thân của ra đã mất, gia đình bên đấy không có thế lực gì, quyền hành trên ngôi vị Hoàng đế của phụ thân ta đã bị cắn nuốt không còn gì, mà căn bản ta cũng không gặp được ông ấy, mà kẻ nắm giữ một nửa quyền hành chính là Thủ tướng đại nhân, không biết là địch hay là bạn... Bây giờ ta giống như bước đi trên tảng băng mỏng vậy đó, Ngôn Tướng quân à."
Hô hấp Ngôn Sóc cứng lại, sự lạnh lẽo tràn ra khắp tứ chi của anh.
Mỗi một câu nói của Olivia chính là một bí mật động trời.
"Cầu xin ngài hãy cứu ta, Ngôn Tướng quân, cũng là ngài đang cứu đế quốc đang dần chết," Olivia ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt bé bỏng trắng như tuyết không có biểu cảm gì, chỉ có một sự bi thương không nói nên lời, "Mẫu thân của ta trước khi chết đã giao ta phó thác cho Ngôn gia, bây giờ ta chỉ có thể tin tưởng các ngươi."
"Làm một giao dịch." Olivia ngước mắt nhìn, khuôn mặt cô bây giờ rất âm u, "Ta có thể nói cho Ngôn Tướng quân biết một bí mật của Thẩm Chi Phồn."
"Sở dĩ hắn ta có thể trở thành trợ thủ đắc lực của anh cả, bởi vì hắn có một bí mật."
- --
Hihi 1 phút quảng cáo, tôi mới đào hố bộ mới "Antoine trên mây" mọi người ủng hộ tôi nhe!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.