Thẩm Chi Nhu ngồi trên ghế tròn xoay tròn. Cô rất muốn đắm chìm vào trong TV với mỹ thiếu niên có khuôn mặt xinh đẹp, lại còn vén áo lên để nhìn thấy phần cơ bụng khiêu gợi, nhưng mà Dịch Giai ngồi bên cạnh muốn điên rồi. Đem Dịch Giai về nhà quả là một quyết định sai lầm. "Chu choaaaa, đây là bản CD giới hạn số lượng, mình luôn canh chừng nhưng không thể cướp được!!!" "A, Nhu Nhu, cái gối ôm này tuyệt quá!" "A a a a a a Nhu Nhu này, đây chính là khăn quàng cổ mình tặng cho KK, không ngờ rằng KK đã nhận." Thẩm Chi Nhu lườm cái khăn quàng cổ, vẻ mặt thoáng qua một chút mất tự nhiên. Cô không dám nói với Dịch Giai rằng cô thấy cái khăn quàng đó thật đáng yêu nên đã giữ lại dùng. Cơ bản là tất cả quà fan tặng đều không đến tay Thẩm Chi Phồn, mà Thẩm Chi Phồn cũng không để ý những cái này, hơn một nửa những món quà này Thẩm Chi Nhu đều trao tặng cho cô nhi viện mà hai anh em từng ở. "Thật sự đúng rồi, ôi không mình phát điên mất!" vẻ mặt Thẩm Chi Nhu không thể chịu đựng được nữa, sợ rằng Dịch Giai một khi cao hứng sẽ phá hủy nhà mất, "Rất nhanh anh trai mình sẽ về, ở lầu một chơi là được rồi, phòng của anh ấy không thể tùy tiện vào." "Oa, Nhu Nhu! Tớ yêu cậu chết mất QAQ" Thẩm Chi Nhu dụi dụi mắt, cũng không biết mình làm sao mà lại nhìn thấy vẻ mặt trêu đùa trên mặt Dịch Giai. "Cậu cũng không cần cao hứng quá, anh trai mình cũng có rất nhiều tật xấu," Thẩm Chi Nhu nhớ lại một chút, vẻ mặt không thể chấp nhận được, "Có lẽ là sẽ không giống như trong tưởng tượng của cậu đâu." Dịch Giai xoay ghế một vòng nhào lên người Thẩm Chi Nhu, vui vẻ gào khóc lăn lộn. "Nhu Nhu, cậu thật là tuyệt vời!" "Có thể làm em gái của KK, có lẽ kiếp trước cậu đã cứu cả vũ trụ! Đúng không??" Thẩm Chi Nhu mặt không biểu cảm láy tay đẩy Dịch Giai ra, lại tranh thủ sờ soạng ngực của Dịch Giai một cái: "Không có, nhưng kiếp trước nhất định mình chính là một tuyệt thế mỹ nhân, nên kiếp này mới trưởng thành như thế này." "Hì hì." Dịch Giai xoa xoa mặt Thẩm Chi Nhu, "Nhu Nhu cũng thật đáng yêu nha, mặt cũng thật mềm." Thẩm Chi Nhu nắn thử mặt mình, tất cả đều là thịt, thật sự là không hề có một tí sự an ủi nào, thật là muốn khóc quá đi!!!! "Nhu Nhu, trước đây KK cũng như vậy sao? Tớ nhìn thấy nhiều người hắc anh ấy chỉnh sửa mặt, tuy rằng bây giờ sửa mặt thì cũng rất bình thường." Dịch Giai suy nghĩ một lúc, "Nhưng mà mọi người lại càng tôn sùng vẻ đẹp tự nhiên hơn nha." "Đúng, trước kia anh ấy cũng như vậy." Thẩm Chi Nhu lục tìm ảnh chụp ngày trước, đó là tấm ảnh gia đình nhiều năm trước được chụp tại tinh cầu N-192, "Đây là ảnh trước kia của anh ấy." Dịch Giai cầm lấy ảnh chụp, có chút sững sờ. "Nhu Nhu...." "Được rồi, được rồi, mình biết rồi, gia đình mình với anh ấy thật sự là không giống nhau", Thẩm Chi Nhu thở dài: "Mình cũng đâu còn cách nào, mình cảm thấy tuyệt vọng aaaaa....." "Mẹ cậu thật đẹp." "Hắc, dù sao thì từ nhỏ đến lớn đã thành thói quen rồi.... A, cái gì?" Thẩm Chi Nhu dừng một chút, nghi ngờ bản thân mình nghe nhầm. "Mẹ cậu, thật đep." Dịch Giai lặp lại một lần nữa, Thẩm Chi Nhu hoài nghi ánh mắt của cô có vấn đề, cũng đưa mắt sang nhìn vào tấm ảnh. Nhưng mà đột nhiên Thẩm Chi Nhu phát hiện hiện ra Dịch Giai xem tấm hình này rất nghiêm túc, hơn nữa ánh mắt không hề nhìn Thẩm Chi Phồn, thật sự là đang nhìn mẹ của mình. Dịch Giai không chỉ nghiêm túc xem tấm hình này, bỗng nhiên đôi mắt lại cảm thấy ươn ướt. Thẩm Chi Nhu có chút khó hiểu. Cô lấy lại tấm hình trong tay Dịch Giai, một lần nữa nghiên cứu diện mạo của mẹ mình. Lúc này mẹ Thẩm cũng đã hơn bốn mươi tổi, N-192 là kiểu tinh cầu nông thôn làm gì có mỹ nhân, anh trai của mẹ tưởng là tự nhiên, nhưng cho dù dáng vẻ có tốt như nào nhưng cũng bị thời gian tàn phá đi." Nhìn thế nào thì Thẩm Chi Nhu cũng thấy mẹ mình là một người phụ nữ trung niên bình thường, lại còn có chút mập mạp, khuôn mặt cũng có chút tàn nhang. Tuy rằng không thể dùng từ tốt xấu để hình dung mẹ của mình, nhưng mà bĩnh tĩnh xem xét, riêng chỉ nhìn dung mạo mà nói thì mẹ cũng không tính là 'xinh đẹp'. Ánh mắt Dịch Giai có chút đăm chiêu, Thẩm Chi Nhu cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng lắm, cô có chút sợ hãi mà lắc lắc vai Dịch Giai. "Này.... Giai Giai, cậu," Thẩm Chi Nhu thật sự có chút bị dọa, "Cậu sao thế?" Ảnh chụp đã được Thẩm Chi Nhu lấy đi, nhưng vẻ mặt của Dịch Giai vẫn như trước, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp rất có linh khí bây giờ bỗng chốc giống như bị mất hết hồn phách, cánh tay mảnh khảnh chống lên bàn, mái tóc mềm mại xõa tung ra. Đôi mắt trong suốt bỗng rơi từng hạt từng hạt lóng lánh xuống, nếu không biết còn tưởng rằng mẹ của Thẩm Chi Nhu mới là mẹ ruột của cô. . Chap mới luôn có tại { TRÙM truyện. NE T } "Giai Giai.... Không phải chứ, sao cậu lại có cái tật xấu này, ôi ôi đừng khóc mà, cậu đau lòng thế nào thì nói với mình đi!!" Đã thật lâu Thẩm Chi Nhu không có trải qua tình huống hoang mang lo sợ như thế này, cũng không hiểu vì sao, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, cũng không thể chỉ vì một tấm ảnh cũ.... "Cậu đừng dọa mình...." Dịch Giai bỗng nhiên im lặng mà thở ra một tiếng. Hô hấp Thẩm Chi Nhu cứng lại, có chút khẩn trương nhìn cô, lại phát hiện dường như Dịch Giai đã bình tĩnh lại, viền mắt có chút phiếm hồng cũng chậm rãi tan đi. Dịch Giai có chút mờ mịt nhìn Thẩm Chi Nhu. "Nhu Nhu," Dịch Giai nghiêng đầu hỏi, "Cậu làm sao vậy?" Thật may mắn khi Thẩm Chi Nhu đã kéo trái tim về lại lồng ngực, nhưng mà trong lòng vẫn còn cảm thấy thật sự sợ hãi. "Mình, không sao, mình thì không sao cả, mấu chốt là cậu kìa. Vừa rồi cậu sao thế, cậu có biết cậu đã xảy ra chuyện gì không?" Thẩm Chi Nhu vươn tay lau đi nước mắt đọng lại trên mắt Dịch Giai, không dám bỏ lỡ một chút biểu cảm nào của cô. "Vừa rồi mình....." Dịch Giai ngẩn người, cũng lau lau gò má ướt đẫm của mình, bật cười nói: "Ây ây ây, ai nha, lại tới nữa sao?" Thẩm Chi Nhu vẫn như cũ cảm thấy thật mờ mịt. "A, cái gì mà lại tới nữa???" "Vừa nãy mình mới nhìn thấy ảnh chụp của gia đình cậu," Dịch Giai không có ý tốt mà nhéo mũi Thẩm Chi Nhu, "Mình là người ở tinh câu Kuka, ở đây mọi người có một tật xấu kỳ quái, ví dụ như trong gia đình mình được tổ truyền lại năng lực 'cộng tình', vừa thấy một vật gì đó có thể dễ dàng sinh ra phản ứng." "Cộng tình" Thật sự đúng là Thẩm Chi Nhu chưa từng nghe qua, từ nhỏ cô được sinh ra ở một tinh cầu nông thôn, sau này lại lưu lạc đến cô nhi viện. Nếu không phải đột nhiên anh trai cô nổi tiếng, có lẽ bây giờ cô vẫn đang ở tầng chót của xã hội mà sống. Giống như bình thường Thẩm Chi Nhu nói chuyện cùng người khác sẽ không tìm được đề tài chung, cũng chỉ có Dịch Giai ngu ngốc không có đầu óc kia, mới chơi cùng với cô. "Đúng rồi, chỉ có tổ tiên của chúng ta còn sót lại năng lực này thôi, còn đa số mọi người là ngoại tinh nhân thôi, nhưng mà rất nhiều người không có giống nhau, giống như hoa khôi của lớp bên cạnh ấy, cô ấy là người của tộc Nhân ngư, Nhân ngư tộc thật sự rất xinh đẹp nha. Còn có vài người lớp bên cạnh ấy, thành tích vô cùng tốt, chính là ở tinh cầu Kzaza, mọi người ở đấy trí nhớ đặt biệt tốt, nhưng mà cơ thể có chút gầy, mỗi lần đều phải ngồi thuyền Vitamin để lên lớp...." Thẩm Chi Nhu nghe đến trợn mắt há mồm. Thật sự là một chút cô cũng không hề biết. "Nhu Nhu không có sao? Hẳn là cũng phải có cái gì chứ?" Thẩm Chi Nhu thở dài, bi thương lắc đầu. "Ở đấy thật sự là mọi người không có gì hết, có lẽ là.... năng lực đào khoáng rất mạnh đi?" "Nói không chừng Nhu Nhu cũng có nha, chỉ là Nhu Nhu không biết thôi." Dịch Giai vén sợi tóc Thẩm Chi Nhu, cẩn thận ngắm nhìn khuôn mặt của Thẩm Chi Nhu, "Chắc chắn là Nhu Nhu chưa biết thôi." Thẩm Chi Nhu không hiểu tại sao lại đỏ mặt, nhất định là do cái chất lỏng Dịch Giai này chuyển sang, cô nghiêm mặt nói: "Cậu còn nhớ rõ lúc nãy cậu nói, mẹ mình thật xinh đẹp không?" Thẩm Chi Nhu lại lấy ảnh chụp ra, đặt trước mặt Dịch Giai, lại không dám để cô cầm, sợ lại có chuyện xảy ra. "Nhớ nha," Dịch Giai liếc nhìn lại tấm ảnh, lần này không có vấn đề gì, nghiêm túc nói: "Mẹ cậu là một phụ nữ xinh đẹp, khó trách KK cũng đẹp trai như thế." Dịch Giai chưa bao giờ nói dối, Thẩm Chi Nhu nghĩ rằng có lẽ ánh mắt của mình có vấn đề sao? "A, có lẽ cậu là ngoại tinh nhân, nên thẩm mỹ không giống tụi mình," khó có lúc nhìn thấy Dịch Giai ngại ngùng, "Như bọn mình ấy, chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ đẹp nhất của một người." Thẩm Chi Nhu vô cùng giật mình nhìn ảnh chụp. "Cộng tình đâu, lại là cộng tình....." Bỗng nhiên cánh cửa được mở ra từ bên ngoài. "A! KK kìa! KK người thật kìa." Dịch Giai cao hứng mà nhảy lên. Thẩm Chi Phồn vừa trải qua một lần huyền diệu cảm nhận con người hoàn mỹ, toàn thân đều cảm thấy khó chịu, vừa mở cửa ra lại nhìn thấy một cô bé xinh đẹp đang ầm ĩ trong nhà cậu. Thật sự là vô cùng thần kỳ!!! - -- Hihi 1 phút quảng cáo, tôi mới đào hố bộ mới "Antoine trên mây" mọi người ủng hộ tôi nhe!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]