"Lần đầu tiên cậu thấy tôi chính là trên bìa tạp chí này sao?"
Ngôn Sóc nhìn thấy Thẩm Chi Phồn đang chìm đắm trong mờ mịt cùng khiếp sợ, nhịn không được chuyển hướng đề tài.
Là cậu ấy còn chưa đủ tín nhiệm anh, không, là do việc này, đối với Thẩm Chi Phồn mà nói thì anh vẫn là một đường ranh giới chưa thể bước qua được.
"Ừm..... đúng vậy."
Thẩm Chi Phồn gật gật đầu, nhớ lại nhiều năm về trước, bàn tay mất tự mà vuốt ve chai nước, cảm xúc lạnh lẽo giúp trong lòng cậu bình tĩnh hơn một chút, tuy nhiên tin tức này đột nhiên tới khiến cậu tay chân luống cuống.
"Này," Ngôn Sóc thở dài, "Cậu còn nhớ chính xác lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?"
Thẩm Chi Phồn dừng một chút, mờ mịt nhìn Ngôn Sóc.
"Là bảy năm trước," Ngôn Sóc xoay mặt đi, chỉ chừa lại cho Thẩm Chi Phồn một nửa khuôn mặt. Khuôn mặt của anh là khuôn mặt góc cạnh, chóp mũi cao thẳng, cùng với môi và cằm có thể tạo thành một đường thẳng tắp, "Ở tinh cầu N-192, mọi việc lúc ấy, cậu không nhớ rõ sao?"
Bảy năm trước?
Yết hầu Thẩm Chi Phồn hơi giật giật, đồng tử không tự giác mà co lại.
Bảy năm trước cậu 16 tuổi, là cái năm mà cậu quen thuộc nhất, cũng là cái năm mà sắp trở nên xa lạ với cậu rồi.
Thậm chí cậu còn nhớ rõ tối qua cậu vừa ăn cái gì, ngày kia là chuẩn bị kiểm tra tháng, tiểu mập mạp ngồi cùng bàn mỗi ngày đều nhét đồ ăn vặt cho cậu. Cậu còn nhớ rõ bởi vì Thẩm Chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-nha-tuong-quan-luon-thich-treo-len-giuong-ta/1316267/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.