Thẩm Chi Phồn đi theo phía sau Ngôn Sóc, đi được một đoạn cậu cảm thấy có gì không đúng, cậu trơ mắt nhìn Ngôn Sóc dẫn cậu một đường đi trực tiếp băng qua sảnh phòng thẩm vấn, lại dẫn cậu đi qua một tòa nhà quân sự.
Một mình thẩm vấn... là muốn đến nơi giống như vậy sao?
Trong lòng cậu có chút nghi ngờ, nhưng thân là một fan cuồng đủ tư cách, Thẩm Chi Phồn cũng không định hỏi nhiều, cùng lắm chỉ là có chút tò mò.
Các binh sĩ trẻ tuổi khi đi ngang qua Ngôn Sóc đều cúi chào, cho dù có đang cười nói thì nhìn thấy Ngôn Sóc liền nghiêm túc hơn. Thẩm Chi Phồn lờ mờ cảm nhận được Ngôn Sóc là một người có tính cách cường thế, thủ trưởng nghiêm nhưng không nghiêm khắc, nhìn từ thái độ của cấp dưới nên cậu cũng đoán được đại khái, huống chi Ngôn Sóc không phải thủ trưởng trực tiếp của Sở điều tra.
Ngẫu nhiên cũng có vài ánh mắt kinh ngạc dừng trên người cậu, nhưng mà Thẩm Chi Phồn cảm thấy không có gì cả. Từ nhỏ ở trong nhà cậu đã được xem như khác người, đại khái là do dáng vẻ bên ngoài quá xuất sắc cho nên những cậu cũng đã miễn dịch với những ánh mắt ấy!
Nhưng cũng hiếm khi thấy cậu yếu đuối, bởi vì cho đến tận bây giờ cậu cũng không cảm thấy nhờ vào dáng vẻ bên ngoài mà có được đặc quyền gì, cũng có thể là do ở tinh cầu N-192 trình độ kinh tế hay mọi thứ đều lạc hậu, cho nên mọi người cũng không có lòng hư vinh.
Mà cũng có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-nha-tuong-quan-luon-thich-treo-len-giuong-ta/1316266/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.