Chương trước
Chương sau
Tề Khải Trạch thấy Cố Kỳ Thuỵ nhanh chóng mở cửa phòng dành cho khách, mượn cớ đi gọi Con Vẹt để trốn đi. Thái độ mưa rền gió cuống ngày thường trong công việc rốt cuộc cũng được anh dùng một lần với Cố Kỳ Thuỵ.

Khe cửa mở ra chưa được một cánh tay bị đóng lại, tiếng nói Tề Khải Trạch trầm thấp lại mờ ám: "Anh có thể giải thích hành vi vừa rồi, là em đang mập mờ bày tỏ với anh?" Anh cúi đầu đến gần Cố Kỳ Thuỵ, hô hấp giao hoà.

Cố Kỳ Thuỵ bình tĩnh chống đỡ, bình tĩnh...Bình tĩnh cái đầu mi! Người tí hon trong lòng y như phát điên nhảy nhót tưng bừng, thật là hỏng việc! Vì vậy Cố Kỳ Thuỵ show ra vẻ mặt lạnh lùng vốn có: "Anh đang trả thù những gì em vừa nói sao?" E rằng chính bản thân y cũng không chú ý, giọng nói của mình hơi run rẩy.

Tề Khải Trạch không nói gì hết, trở tay giam Cố Kỳ Thuỵ giữa lồng ngực mình và vách tường, một khắc hôn xuống, Tề Khải Trạch vẫn không quên đóng cửa.

Thế nhưng anh đã quên mất Con Vẹt bị anh không ngừng lãng quên kia, nó tức muốn xỉu, dùng sức vỗ cánh biến lại thành hình vẹt, giọng non nớt cất lên: "Tề Khải Trạch! Tề Khải Trạch!"

"Vẹt nhà anh còn ở đây! Anh quên tui rồi sao!"

Mới vừa chạm vào bờ môi mềm mại của người trong lòng, còn chưa kịp tiến sâu một chút, Tề Khải Trạch đã bị ma âm rót tai, người bốc lên oán khí. Anh híp mắt, nhìn con vẹt màu xanh biếc kia.

Con Vẹt ở trên không trung giật mình một cái, suýt nữa té xuống. Mẹ ơi! Có sát khí!

"Tui sai rồi! Tui sai rồi! Tề Khải Trạch! Đừng tức giận!" Hiển nhiên Con Vẹt là một con chim biết thức thời mới là trang tuấn kiệt, vừa nhận ra mình nói sai thì chuồng lẹ, đội ơn Đại Vu đã mở cửa sổ.

Cuối cùng Cố Kỳ Thuỵ cũng thoát khỏi tình cảnh mặt đỏ đến mang tai, y che miệng cười khẽ: "Thuyền trưởng vẫn luôn hoạt bát như thế, đừng giận nó Khải Trạch."

Nghe người trong lòng mình cố ý nói, Tề Khải Trạch thực sự là vừa tức vừa bất đắc dĩ, anh nặn nặn vành tai Cố Kỳ Thụy, lúc đôi tai trắng nõn của cậu trở nên đỏ tươi ướt át liền dùng môi tàn bạo hút mấy lần, lúc này mới nói: "Vậy nghe em, đập thông hai nhà chúng ta đi."

"Em còn một biệt thự nhỏ ở khu Thu Đình bên cạnh, trước khi sửa nhà xong chúng ta tạm chuyển đến đó nhé." Cố Kỳ Thụy cười híp mắt nói, dù có thẹn thùng bao nhiêu cũng phải gỡ hòa một ván.

Rõ ràng là y đang chờ anh hàng xóm bị trêu đến nỗi không nhịn được phải chạy đến tỏ tình, cuối cùng sao lại là y nói trước chứ? Không cam lòng. Hừ!

"Đều nghe em." Sau khi xác định quan hệ, trái lại độ dày da mặt của Tề Khải Trạch tăng gấp đôi.

Cố Kỳ Thụy rõ ràng vẫn hơi ngượng ngùng, y nghiêng mặt sang một bên, nói: "Nhanh ăn trưa thôi, không thôi mấy tiểu tổ tông kia không chừa cho chúng mình đâu, mấy đứa thành tinh này đều ăn dữ lắm."

Ra khỏi phòng, quả nhiên bàn ăn đã trở nên bừa bộn. Nhìn thanh niên áo bào xám đang cung phụng Mèo mướp ăn uống thỏa thuê, Cố Kỳ Thụy bất đắc dĩ thở dài, chắc kèo đây là chó ngốc nhà mình vì Mèo mướp mà chả còn chút nguyên tắc nào cả.

Ngược lại Thuyền Trưởng rất thông minh, gò bó ngồi một bên ăn mấy món đặt ở ngoài, dù sao lúc nãy móng vuốt của mèo mượp cũng có tính công kích rất lớn, huống chi chó ngốc còn chung nhóm với cậu, đại trượng phu biết co biết duỗi, nó quyết định không trêu chọc hai đứa này. Hơn nữa mới vừa rồi chọc Tề Khải Trạch tức giận cho nên vẫn là phải ngoan một chút.

Nhưng mà, thuyền trưởng vẫn quên mất một điều, cả bàn này đều do Cố Kỳ Thụy làm để cảm ơn Tề Khải Trạch, hiện giờ hai nhân vật chính còn chưa vào bàn mà đồ ăn không còn mấy miếng.



Trong trường hợp này dù cho Cố papa có cầu xin, thuyền trưởng cũng không tránh khỏi sẽ bị hàng xóm tiên sinh dạy dỗ.

Cố Kỳ Thụy từ phía sau nằm nhoài trên người Tề Khải Trạch, y hơi nghiêng đầu, nhìn sắc mặt anh hàng xóm đã đen thui, nụ cười trên môi càng thêm sâu: "Chắc anh cũng không muốn ăn đồ ăn thừa lại, em đi nấu bát mì nhé." Y thở dài: "Cũng tới giờ này rồi, còn không ăn cơm em không chịu nổi."

Lúc Cố Kỳ Thụy nó chuyện hơi thở phả lên tai, Tề tổng muốn run rẩy một cái, xưa nay anh cũng không biết tai mình mẫn cảm vậy. Anh mím mím môi, cố gắng bỏ qua cảm giác khác thường kia, gật đầu: "Được, để anh giúp em."

Hai người trong bếp phối hợp rất tốt, món ăn đơn giản nhưng cũng vô cùng hấp dẫn, mì trắng mịn, nước soup thơm nồng, trứng chần vàng óng và rau xanh biếc, Cố Kỳ Thụy không quên thêm vào hai cọng cải thìa. Hai người chen chúc trong bếp ăn mì.

Cố Kỳ Thụy định dọn bát đũa, bỗng thấy Đại Vu đang nằm sấp trên sofa thì bị tiếng nhạc vang lên dưới thân nó hù dọa cho nhảy cẩng lên, y cong cong khóe môi: "A, xin lỗi Đại Vu nhé, dọa cưng rồi sao?"

Y nhận điện thoại, giọng nam nghiêm túc bên kia đơn giản nói mấy câu, lúc này Cố Kỳ Thụy mới nhớ, hôm nay y đã hẹn người của Hiệp hội Động vật thành tinh đến đăng ký thân phận cho Đại Vu.

"Thật xin lỗi, tôi đang ở cách vách, để tôi quay lại mở cửa cho anh." Cố Kỳ Thụy vỗ vỗ đầu mình, thật là, chuyện quan trọng vậy cũng có thể quên.

Nhất định là do Tiểu Nhất lại khiến y tức đến quên mất!

Người phụ trách Hiệp hội Động vật thành tinh ở khu vực này tên Kha An, là một thiếu niên thân cao mét bảy nhưng khí thế hai mét mang bộ mặt vô cùng nghiêm túc, nếu không có khí thế dọa người như thế, Cố Kỳ Thụy thật sự sẽ nghĩ đây là một cậu nhóc cố làm người lớn, nhưng Cố Kỳ Thụy là nhân loại duy nhất thường bỏ qua khí tràng kỳ lạ của Kha An để giao tiếp với cậu.

Ở một trình độ nào đó, Cố Kỳ Thụy còn giống thành tinh hơn Đại Vu với Tiểu Nhất!

Bởi vì không phải lần đầu gặp mặt, nên Cố Kỳ Thụy không quên híp mắt chào hỏi với cậu nhóc.

Sau khi Kha An vào nhà thì lướt qua ba con thú cưng trong phòng khách, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Mèo mướp: "Là con mèo này?" Dù dùng câu nghi vấn nhưng giọng điệu khẳng định.

"Định đặt tên gì?" Đồng thời cũng không có ý để Cố Kỳ Thụy trả lời câu phía trước.

"Đại Vu, muốn theo họ của anh không?" Cố Kỳ Thụy dò hỏi nhìn sang.

Nhưng chưa đợi Mèo mướp lên tiếng Husky bên cạnh đã không đồng ý, hắn trực tiếp biến thành người, bởi vì có chút nóng nảy cho nên lời nói ra cũng hơi kỳ lạ: "Tôi đã mang theo họ anh, là em trai anh, Đại Vu tuyệt đối không được!"

Cố Kỳ Thụy một giây thấu hiểu. Huynh đệ loạn × cái gì đó, Tiểu Nhất còn đang đeo đuổi Đại Vu cơ mà! Không thể có cản trở!

"Vậy Đại Vu à, đặt là Vu Khương được không?" Cố Kỳ Thụy suy nghĩ một chút, năng lực đặt tên của y cũng không khá mấy.



"Vu Khương?" Mèo mướp ngay sau đó cũng biến thành người lặp lại một lần, nghi hoặc nhìn về phía Cố Kỳ Thụy.

"Đại Vu không phải tên em đúng không? Nên dùng Vu làm họ, em lại là mèo Gừng, cho nên tên Gừng nhé, được không?" Cố Kỳ Thụy giải thích một chút thật là đặt tên đơn giản qua loa.

*Cho ai quên mất thì đầu truyện có giải thích trong QT dịch Đại Vu là mèo gừng, gừng âm Hán Việt là Khương.

"A, " Đại Vu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng không có gì xấu, lúc này mới gật gật đầu, "Được thôi."

"Được, Vu Khương." Kha An lấy máy tính bảng trong túi xách ra, nhập một đống thông tin vào đó, một tiếng "keng" vang lên, cậu nhìn Cố Kỳ Thụy, "Hồ sơ liên quan đến thân phận Vu Khương ngày mai sẽ gửi đến nhà cậu."

"Bây giờ." Kha An dừng một chút, nhìn lần lượt ba con thú trong phòng "Nhiều tinh quái cũng có việc làm, xin hỏi ba vị có ý kiến gì không?"

"Sao lần trước cậu không nhắc chuyện này?" Cố Kỳ Thụy nghe vậy nhíu nhíu mày, "Công việc cũng do cập sắp xếp à? Tôi vốn định qua một thời gian quen thuộc với Tiểu Nhất hơn thì chúng tôi sẽ dạy nó."

"Vì bình thường lúc tôi đến đăng ký thân phận đa số là sủng vật vừa thành tinh, lúc đó chúng nó cũng không có khả năng làm việc." Ánh mắt Kha An lại rơi vào Đại Vu: "Nhưng còn Đại Vu lúc thành tinh là một con mèo hoang, tôi cũng lần đầu mới thấy, đa số đều là vật nuôi trong nhà thành tinh."

"Đại Vu ở bên ngoài một mình sống tận ba năm, cho nên tôi nghĩ nó hiểu rõ những việc liên quan đến chúng ta, nếu muốn làm việc chỉ cần sắp xếp chút là được." Kha An cũng hơi hiếu kỳ, dù sao cũng là lần đầu thấy thú hoang thành tinh.

"Nhưng công việc cũng không phải do chúng tôi sắp xếp, còn phải xem hứng thú của bọn chúng, muốn làm việc gì thì Hiệp hội Tinh quái cũng không can thiệp, chỉ là cần ghi chép lại mà thôi." Kha An nhìn Cố Kỳ Thụy, giải thích một chút.

"Vậy Đại Vu, cưng muốn làm cái gì?" Cố Kỳ Thụy thật sự thật tò mò, tuy rằng trước kia sau khi Tiểu Nhất biến thành người y cũng đã có chút ý nghĩ mơ hồ, muốn nó hòa nhập với cuộc sống con người. Nhưng dù sao hắn cũng thấy ý nghĩ của mình còn rất xa xôi.

"Công việc à?" Mắt Đại Vu đảo đảo, "Lúc tôi không có gì làm thích đi khắp nơi hóng chuyện nhân loại, đôi khi còn đụng phải không ít bí mật, nhưng là vô tình thôi chứ tôi cũng không tránh được."

"Vậy tôi mở văn phòng thám tử nhá?" Mèo mướp đứng lên, cái đuôi không biết lại xuất hiện từ lúc nào, vung vẩy phía sau, "Tôi thích xem Conan nhất, tôi chính là thám tử mèo, muốn biết cái gì không phải dễ như trở bàn tay sao!"

"Không không không!" Đại Vu xoay một vòng, "Thám tử còn phải chờ người khác đến thuê, thật bị động!"

"Nhà thám hiểm! Nhà thám hiểm!!!" Đôi mắt Đại Vu bling bling, "Tôi muốn làm nhà thám hiểm!!!"

"Đại Vu của chúng ta nhất định là một nhà thám hiểm vĩ đại!" Cố Kỳ Thụy nhịn không được xoa xoa mái tóc mềm mại của thanh niên, y không ngờ nhóc Mèo mướp nhà mình còn có một phần trẻ con như vậy trong trái tim.

Tuy rằng bị con ngáo nhà mình liếc vài cái, nhưng Cố Kỳ Thụy cảm thấy mèo mướp thật là mềm, dù đang là mèo hay là người. Nhưng y cũng không quên làm chỗ dựa cho mèo: "Nhưng vẫn nên mở cho Đại Vu một văn phòng trinh thám trước nhé, chúng ta không nên bỏ qua cơ hội nào đúng không? Hơn nữa anh nghĩ, làm thám tử giỏi với Đại Vu là chuyện nhỏ đúng không." #bàn về việc nhắm mắt nói mò tôi chỉ phục Cố papa#

"Vậy tôi cũng muốn đi!" Tiểu Nhất quán triệt tư tưởng tất cả hành động lấy Mèo mướp làm chuẩn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.