Tề Khải Trạch thấy Cố Kỳ Thuỵ nhanh chóng mở cửa phòng dành cho khách, mượn cớ đi gọi Con Vẹt để trốn đi. Thái độ mưa rền gió cuống ngày thường trong công việc rốt cuộc cũng được anh dùng một lần với Cố Kỳ Thuỵ.
Khe cửa mở ra chưa được một cánh tay bị đóng lại, tiếng nói Tề Khải Trạch trầm thấp lại mờ ám: “Anh có thể giải thích hành vi vừa rồi, là em đang mập mờ bày tỏ với anh?” Anh cúi đầu đến gần Cố Kỳ Thuỵ, hô hấp giao hoà.
Cố Kỳ Thuỵ bình tĩnh chống đỡ, bình tĩnh...Bình tĩnh cái đầu mi! Người tí hon trong lòng y như phát điên nhảy nhót tưng bừng, thật là hỏng việc! Vì vậy Cố Kỳ Thuỵ show ra vẻ mặt lạnh lùng vốn có: “Anh đang trả thù những gì em vừa nói sao?” E rằng chính bản thân y cũng không chú ý, giọng nói của mình hơi run rẩy.
Tề Khải Trạch không nói gì hết, trở tay giam Cố Kỳ Thuỵ giữa lồng ngực mình và vách tường, một khắc hôn xuống, Tề Khải Trạch vẫn không quên đóng cửa.
Thế nhưng anh đã quên mất Con Vẹt bị anh không ngừng lãng quên kia, nó tức muốn xỉu, dùng sức vỗ cánh biến lại thành hình vẹt, giọng non nớt cất lên: “Tề Khải Trạch! Tề Khải Trạch!”
“Vẹt nhà anh còn ở đây! Anh quên tui rồi sao!”
Mới vừa chạm vào bờ môi mềm mại của người trong lòng, còn chưa kịp tiến sâu một chút, Tề Khải Trạch đã bị ma âm rót tai, người bốc lên oán khí. Anh híp mắt, nhìn con vẹt màu xanh biếc kia.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-muop-chan-ghet-ten-husky-no/3455227/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.