Ánh mặt trời lặng lẽ bao phủ toàn bộ phòng ăn, người hầu lặng im không mộttiếng động lần lượt đưa các món sơn hào hải vị lên. Một người đàn ôngtrong bộ âu phục màu xám đậm lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế gỗ cao, nhonhã đọc báo. Ánh nắng chiếu qua khung cửa, phác hoạ cảnh vật in trên mặt sàn. Hồ nước phía ngoài cửa sổ sát sàn êm đềm bất động, càng làm tônlên thân hình cao ráo, cho dù chỉ ngồi tĩnh lặng mà vẫn toát lên vẻ kiên cường, mạnh mẽ kia. Gương mặt khuất trong bóng tối luôn luôn trầm tĩnhnhưng không hề mất đi vẻ sắc sảo.
Tô Di đứng trước cửa phòng ăn,hai tay đan vào nhau một hồi rồi mới nhẹ nhàng đi tới phía sau lưng anhta. Một tháng trôi qua, vết thương nơi bả vai cô đã gần khỏi hẳn. Cũngtrong một tháng này, cô ở Thương gia, sống những ngày bình yên, vô sự.Thương Chủy ban ngày cũng rất ít khi về nhà. Thậm chí, tâm trí cô cònnảy sinh một cảm giác yên ổn giả tạo. Nhưng đáng tiếc, cô không có cáchnào để mình đắm chìm trong cảm giác giả tạo đó.
Theo như những gì người hầu ở đây nói, hôm nay là một trong hai ngày nghỉ định kỳ hằngtháng của Thương Chủy. Quả nhiên, lúc xuống nhà ăn cơm trưa, cô đã gặpanh ta. Nhất định anh ta đã phát giác ra cô đang đứng phía sau nhưng vẫn không ngẩng đầu, tiếp tục đọc báo. Tuy Tô Di về cơ bản đã có thể nóiđược lưu loát tiếng bản ngữ nhưng vẫn chưa nhận biết được nhiều mặt chữnên không biết tìm chủ đề gì để bắt chuyện. Chỉ là trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-hoang/39791/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.