Sắc mặt Hình Kỳ Lân không ngừng thay đổi. “Anh là Mạnh Hi Tông? Sao Mạnh Hi Tông lại có thể là người máy được?”
Hình Diệu hờ hững nói: “Về điểm này, chắc hẳn cậu sẽ biết rõ hơn bất cứ kẻnào. Hàng trăm triệu năm trước, tôi cũng giống cậu bây giờ. Tôi mô phỏng một người đàn ông tên là Mạnh Hi Tông.”
Sắc mặt Hình Kỳ Lân táiđi. “Nếu như anh là người máy, vậy mấy năm nay, anh đã làm cái gì chứ?”Tại sao chẳng bao giờ bộc lộ năng lực người máy, tại sao phải chịu đựngnhục nhã, làm lãnh tụ của loài người?
Trên gương mặt kim loại, đôi mắt đỏ thẫm ánh lên những tia như màu máu. “Bởi vì trình độ mô phỏng của tôi vượt xa cậu.”
“Có ý gì?”
“Tôi đã yêu một người phụ nữ. Ngày Người máy đổ bộ, tôi không chỉ không muốn làm cô ấy tổn thương, mà ngay cả tinh cầu cô ấy ở, tôi cũng không muốnđộng vào.”
“… Tại sao anh lại ngủ vùi trong hố đen lâu như vậy?”
“Bị người ta ám sát, ném vào hố đen.” Anh hờ hững nói: “Có lẽ, chính ngườiđã ném tôi đi cũng không nghĩ rằng tôi có thể sống sót. Cho đến khi cơthể Mạnh Hi Tông chết đi ở hành tinh Thú tộc, bản năng người máy trongtôi mới thức tỉnh.”
Đến đây thì Hình Kỳ Lân đã tin tưởng hơn phân nửa, hắn cảm thấy vừa vui mừng vừa bất an, hỏi tiếp: “Thế nhưng, nếunhư anh là người máy, tín hiệu lần trước đã làm tôi thức tỉnh, tại saolại không có tác dụng đối với anh?”
“Năm đó, tại tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-hoang/3015697/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.