Thời điểm Mạnh Hi Tông thổ lộ là vào khoảng hai, ba giờ sáng, cách lúc haingười đi ngủ đã mười mấy tiếng, lúc này, bọn họ không hề buồn ngủ chútnào, ngược lại hoàn toàn tỉnh táo.
Tô Di nằm trong lòng anh, nóisơ qua về những phỏng đoán cùng kinh nghiệm điều khiển dãy đá khổng lồcủa mình. Anh cũng có chung quan điểm với cô về việc dãy đá khổng lồ đóthực chất là một sinh vật sống khác ngoài vũ trụ.
“Trước khi rời khỏi đây, em muốn chào tạm biệt nó.” Cô nói.
“Ừ!” Bàn tay anh vuốt dọc sống lưng cô. “Em không được đi lại nhiều, để anh ôm em đi.”
Lời nói đó của anh mặc dù khiến lòng cô gợn sóng nhưng vẫn cảm giác có gìđó tựa như gò bó, mất tự do. Nhưng cô biết, trải qua sự việc lần này,anh quản lý cô chặt chẽ hơn cũng là lẽ đương nhiên. Những vấn đề khác,để sau hãng nói đi!
“Anh không phải làm việc sao?” Cô hỏi. Sau chiến tranh, chắc hẳn phải có rất nhiều việc cấp bách cần giải quyết chứ nhỉ!
“Bọn họ đang lo liệu rồi!” Anh trầm giọng nói. “Kể từ buổi tối hôm nay.” Cótrời mới biết đã bao lâu anh không chợp mắt rồi. Trước đây, Mộ Tây Đìnhđã từng nhận xét anh là người duy nhất trên chiến hạm không cần nghỉngơi.
“Nói cho anh biết.” Anh nói. “Những việc em đã trải quatrong mấy ngày nay.” Rốt cuộc, cô đã làm thế nào vậy? Cướp được mộtchiếc máy bay chiến đấu của Trùng tộc, cứu thoát Chu thiếu, còn lấy lạiđược hai chiếc Báo Săn nữa?
Lồng ngực Tô Di thoáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-hoang/3015643/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.