Những vì sao dày đặcbên ngoài khoang thuyền tựa như hàng ngàn hàng vạn mảnh ngọc vỡ, lấplánh điểm xuyết trên nền trời sâu thẳm, khiến vách tường màu trắng sữabên trong cabin càng có vẻ thanh nhã và tĩnh lặng hơn bao giờ hết.
Nữ vương Đại Bích đứng bên cửa sổ, buông một tiếng thở dài.
“Lăng khanh có thể cười vui được rồi.” Cô ta khẽ cười, nói: “Trẫm đã thấtbại. Đây là ý chỉ của thần linh. Khi không trẫm lại chịu thua trước dãyđá khổng lồ.”
Lăng Tranh trầm mặc không nói, mười ngón tay thon dài khẽ khàng siết lại.
“Vừa rồi, khanh không được chứng kiến cảnh Tô Di ngồi trên tảng đá khổng lồđó.” Đại Bích tự giễu: “Cô ta ngồi ở vị trí rất cao, như một người phụnữ cao ngạo chân chính, đồng nghĩa với việc trẫm là tướng bại trận, thực sự cảm thấy hổ then với toàn thể nhân dân. Trẫm… từ nhỏ đã mang trongngười huyết mạch ngoại tộc nên không được vương tộc coi trong, trải quamuôn vàn gian nan, khổ cực mới bước lên được vị trí Nữ vương, nhưngkhông may lại ở trên hành tinh có tình hình khí hậu mỗi năm một xấu đi.Trẫm chuẩn bị suốt mười năm trời mới dám phát động cuộc chiến tranh này, chỉ vì muốn mở rộng không gian sinh tồn của Trùng tộc. Nhưng cuối cùnglại thất bại chỉ trong gang tấc, trẫm…”
“Đủ rồi!” Lăng Tranh bỗng ngắt lời cô ta. Anh ta ngẩng mặt lên, nơi gò má cuốn đầy gạc trắng lộra nét thống khổ cùng cực. “Đại Bích, cho dù không có dãy đá khổng lồ đó thì cuối cùng cô vẫn phải chịu thua thôi. Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-hoang/3015642/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.