“Chúng tôi là người của Cáo Trọc.” Tô Di ngẩng đầu, không nhanh không chậm nói ra biệt hiệu của thủ trưởng Nhị Cầu.
Không biết từ lúc nào, dường như mọi người có mặt tại đây đều hướng mắt nhìnvề phía bên này, cơ hồ sự xuất hiện của bọn họ hết sức đường đột.
“Người của ông ta ư? Mất hứng quá!” Gã gây hấn kia rõ ràng cảm thấy hơi thấtvọng, xách theo chai rượu trở lại bàn của mình. Những người khác dườngnhư cũng không để ý tới bọn họ nữa. Trong giây lát, khung cảnh xungquanh lại trở về trạng thái náo nhiệt ban đầu, không tán gẫu thì uốngrượu, đánh bài, chơi trò đánh đố…
Đám người Lưu Khiết có chútkinh hãi với sự việc vừa xảy ra nhưng lúc này phải rời đi như vậy thìbất giác cảm thấy không cam lòng. Tô Di để ý thấy gã đàn ông vừa gây hấn ban nãy đã tham gia vào một nhóm chơi bài ở bàn bên cạnh, không biết vô tình hay cố ý thỉnh thoảng lại liếc qua. Cô liền thấp giọng quyết định: “Lúc này vẫn còn sớm, chúng ta ngồi đây thêm nửa giờ nữa rồi hẵng rờiđi.”
Mọi người chỉ đành gật đầu. Ai nấy đều nâng ly, uống nhữngngụm rượu sầu muộn. Một lát sau, Tô Di đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh. Tuy vóc dáng của cô khá nhỏ nhắn, xinh xắn nhưng trên người lại nồng đượmkhí chất quân nhân. Vì thế, chỉ có vài tiếng huýt sáo theo bước chân cô, còn tuyệt nhiên không ai dám quấy rầy. Nhưng khi cô quay trở lại chỗngồi, chợt phát hiện bên cạnh thiếu mất một người.
“Tiểu Bạch đâu?” Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-hoang/3015577/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.